Giỏ hàng

REVIEW "Hai đứa trẻ": Trong Bóng Tối Luôn Có Ánh Sáng

“Hai đứa trẻ” của Thạch Lam đã để lại trong tôi bao xúc cảm và bài học sâu sắc. Đây thực sự là một tác phẩm nên đọc đối với những ai yêu thích sự nhẹ nhàng và lãng mạn.

Truyện mà “không có truyện” - đó là những gì người ta hay nói về tác phẩm “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam. Bằng những xúc cảm tinh tế và cách dẫn dắt tài tình, nhà văn Thạch Lam đã đưa người đọc đến với một góc phố huyện nghèo, nhập vào tâm hồn một cô gái mười bốn tuổi để cảm nhận về cuộc sống và suy ngẫm.

“Đêm tối đối với Liên quen lắm, chị không sợ nó nữa.”

Sống một cuộc sống khó khăn, khổ cực nơi phố huyện, đến cả một đứa trẻ như Liên cũng đã quen với bóng tối. Mười bốn tuổi - độ tuổi mà đáng lẽ ra đang phải chạy nhảy vui đùa với bạn bè dưới ánh sáng mặt trời, giờ đây lại phải làm việc ngày đêm để kiếm tiền cho gia đình. Câu nói tưởng chừng như tràn đầy sự tự hào, kiêu hãnh, nhưng ẩn sâu dưới những câu từ lại là một nỗi đau đớn, tuyệt vọng. Độc giả cảm giác như Liên đã chìm quá sâu vào bóng tối, sâu đến nỗi chị không còn cảm thấy sợ hãi nữa, và cũng bởi vì chìm quá sâu, chị cảm thấy mệt mỏi và không còn động lực để ngoi lên khỏi vũng lầy đó.

Nhưng …
“Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hàng ngày của họ.”

Cho dù sống giữa bóng tối, đã “quen với bóng tối”, nhưng Liên, và không chỉ chị, cả chị Tí, bác Siêu, gia đình bác xẩm,… đều ước mơ một ánh sáng sẽ chiếu rọi cuộc đời tăm tối của họ. Tại cái nơi “tối hết cả” ấy, vẫn có những tia sáng của “đèn treo trong nhà bác phở Mĩ, đèn hoa kì leo lét trong nhà ông Cửu, và đèn dây sáng xanh trong hiệu khách…” Tuy đó không phải là ánh sáng chói lọi, chỉ là những khe sáng, những chấm lửa nhỏ, những hạt sáng bé con con…, không sáng rực rỡ như cả một bầu trời đầy sao lấp lánh, như Hà Nội nhiều đèn, nhưng giữa vũng lầy tăm tối ấy, những kiếp người đó vẫn biết ước mơ, vẫn biết khát vọng cho dù có xa vời đi chăng nữa. Họ vẫn luôn âm thầm đấu tranh, dù chưa mạnh mẽ mà vẫn còn nhỏ lẻ, cho một cuộc đời tươi sáng, đẹp đẽ hơn.

Trong bóng tối, sẽ luôn có ánh sáng. Ánh sáng đó có thể rực rỡ như mặt trời, có thể lắt léo như “ngọn đèn lay động trên chõng tre của chị Tí”. Ánh sáng đó cũng có thể xa xôi như “hàng ngàn ngôi sao ganh nhau lấp lánh” trong vũ trụ, hoặc gần gũi như “ngọn đèn trong cửa hàng của Liên”. Công việc của ta chỉ là tìm ra ánh sáng đó và nắm lấy nó, nó sẽ dẫn lối ta thoát khỏi con đường tăm tối, đưa ta đến một thế giới mới tươi sáng hơn.

Với giọng văn lãng mạn, nhẹ nhàng mà sâu sắc, tác phẩm "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam đã mang đến cho người đọc bài học vô cùng quý giá và thấm thía. Trong cuộc sống, muốn đạt được đến một vị trí cao hơn, con người phải biết đấu tranh và theo đuổi khát vọng không ngừng nghỉ. Đừng bao giờ nản chí khi gặp thất bại, bởi trong bóng tối của tuyệt vọng sẽ luôn có ánh sáng chỉ đường. Liên đã không chạm tay được tới ánh sáng ấy, vì chị đã sống trong bóng tối quá lâu, nhưng với những con người ở thời đại mới như chúng ta, hãy cố gắng hết mình để túm lấy nó, để tiến được tới một tương lai tươi sáng hơn.

“Hai đứa trẻ” của Thạch Lam đã để lại trong tôi bao xúc cảm và bài học sâu sắc. Đây thực sự là một tác phẩm nên đọc đối với những ai yêu thích sự nhẹ nhàng và lãng mạn.

Nội dung: Hà Anh - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top