Giỏ hàng

REVIEW "Mùi hương": Con Người Nhưng Không Có Phần "Người"

“Con người có thể nhắm mắt trước sự vĩ đại, trước sự khủng hoảng, trước sự khủng khiếp, trước cái đẹp và có thể bịt tai trước những tiếng du dương hay ầm ĩ. Nhưng người ta không thể trốn mùi thơm. Vì mùi thơm là anh em của hơi thở.”

Nhắc đến mùi hương, bạn sẽ chỉ nghĩ là những hương thơm ngọt ngào, tươi mát, còn những mùi hương kinh khủng thì sao? Bạn nghĩ gì về mùi hương có thể điều khiển bạn, khiến bạn điên loạn? Điều tồi tệ là bạn biết trước nhưng không thể tránh khỏi, nó len lỏi vào cuộc sống hàng ngày, song hành cùng hơi thở.

“Mùi hương”, cái tên nghe thật nhẹ nhàng, êm dịu biết bao! Nhưng câu chuyện mà tác giả vẽ ra trước mắt bạn đọc lại chẳng hề như thế. Tác phẩm sẽ đưa ta trải qua các cung bậc cảm xúc khác nhau từ ghê rợn, rùng mình rồi đau đớn, xót xa. Bên cạnh đấy, câu chuyện rất triết học dù không có vẻ triết tí nào.

“Mùi hương” là câu chuyện kể về cuộc đời của kẻ thuộc vào bậc thiên tài nhưng cũng đáng ghê tởm nhất vào thời đại ấy. Tác giả hoàn toàn có thể tạo ra các tên sát nhân ghê rợn giống như Lecter trong “Sự im lặng của bầy cừu” hay các truyện trinh thám khác nhưng không. Grenouille là một tên hoàn toàn khác biệt, một tên quỷ lạ lẫm. Hắn sinh ra giữa đống bầy nhầy, hôi hám của lòng cá và các loại mùi kinh khủng khác. Vì sinh ra hắn mà mẹ hắn phải chết. Hắn là thiên tài về mùi hương, hắn có thể ngửi được tất cả các loại mùi, trừ mùi của mình vì bản thân hắn không có mùi. Hắn luôn tìm kiếm những mùi hương mới lạ, và rồi một ngày hắn hít ngửi được một mùi hương tuyệt diệu-mùi hương của một trinh nữ trẻ đẹp. Điều này làm hắn lao vào cuộc truy tìm, thâu tóm mùi hương ấy để tạo ra “mùi hương tối thượng”. Tác phẩm chính là câu chuyện đầy uy lực và ám ảnh về kẻ sát nhân và suy đồi nhục cảm.

Vậy thì câu chuyện có điểm gì ghê rợn? Bạn có bao giờ tưởng tượng ra một kẻ không mùi là như thế nào chưa? Bất cứ sinh vật sống nào đều có mùi hương, chỉ trừ khi đã chết thì mới không hề có mùi nhưng Grenouille, một kẻ sống nhưng lại chẳng có mùi. Khi bất cứ một ai lại gần ta, ta đều có thể cảm nhận được nhưng với hắn thì không, ở hắn toát ra sự lạnh lẽo khiến người ta muốn tránh càng xa càng tốt. Hắn là kẻ dù tồn tại nhưng lại giống như vô hình. Mỗi lần nghĩ đến điều này mình lại thấy rùng mình và giờ đây viết những dòng này mình vẫn cảm thấy sợ. Một điều khác nữa về hắn, do có cái mũi nhạy bén mà hắn thấy được những cái mà mắt ta không thấy như có những thứ gì đằng sau tường, có ai ở con đường phía xa hay những thứ trong bóng tối. Bạn nghĩ sao về một kẻ dù bạn dù bạn có trốn đi bất cứ đâu hắn vẫn tìm thấy? Grenouille là một kẻ như thế. “Mùi hương” còn ghê rợn bởi những vụ án mà hắn gây ra.

Hắn đáng ghê tởm như vậy nhưng liệu có điểm gì khiến người ta thương xót cho hắn? Mình nghĩ là có chút bởi con người ấy cả cuộc đời đi tìm mùi hương của bản thân, đi tìm chính mình nhưng rồi cuối cùng…. Hắn làm tất cả mọi thứ chỉ để được là chính bản thân mình, hòa nhập được vào xã hội, mọi người để ý đến sự tồn tại của hắn. Nhưng đau lòng thay mọi người chỉ để ý đến mùi hương, cái vỏ bọc do hắn tạo ra.

Tại sao lại nói rằng câu chuyện rất triết học? Bởi dưới ngòi bút tài hoa của mình, tác giả đã vẽ ra bức tranh về xã hội nước Pháp thế kỷ 18. Nước Pháp thế kỷ 21 tươi đẹp, thơ mộng bao nhiêu thì ở thế kỷ 18 nó ghê sợ bấy nhiêu. Tác giả cho ta thấy được những góc khuất, những mặt trái của xã hội thời đại ấy. Những giá trị nhân văn bị chà đạp, sự tha hóa trong nhân cách của con người và nhiều khía cạnh tiêu cực khác trong đời sống xã hội được phác họa rất rõ nét.

Gạt bỏ tất cả các chi tiết ghê rợn, hãi hùng sang một bên thì tác phẩm vẫn có những góc nhỏ dành cho những mùi hương êm dịu, say đắm lòng người làm ta thấy nhẹ nhàng. Mùi của những sự vật xung quanh, mùi của vùng nông thôn, không có sự chen lấn, áp lực của thành phố. Những mùi ấy đều chỉ thoang thoảng mà vấn vương lòng người làm ta say đắm không thể thoát ra.

Về văn phong của tác phẩm thì nhịp truyện vừa phải, lôi cuốn bạn đọc khiến ta lật từ trang này sang trang khác. Tác giả có thể nói là bậc thầy về việc sử dụng từ ngữ bởi diễn tả mùi sang dạng từ không hề đơn giản nhưng tác giả đã làm điều này rất thành công. Một vài câu tác giả miêu tả mùi của biển: “Biển có mùi như một cánh buồm căng phồng hứng nước, muối và mặt trời lạnh. Mùi của biển thì mộc mạc nhưng đồng thời thật lớn lao và độc đáo…”. Hay tác giả miêu tả sự ra đời của Grenouille khiến ta không khỏi rùng mình: “Người ta tìm thấy đứa trẻ đầy ruồi bu nằm lẫn trong đống bầy nhầy ruột và đầu cá, bèn lôi nó ra.”.

Một tác phẩm giúp bạn có cái nhìn đa dạng hơn về đời sống xã hội, đánh động vào bạn lòng trắc ẩn, thương cảm hay ghê rợn trước cái xấu xa. Không ngẫu nhiên mà tác phẩm trở thành “hiện tượng văn học” ở Đức từ sau Thế chiến thứ 2 và bản thân mình nghĩ là nó xứng đáng với điều đó. Cuốn sách chắc chắn sẽ chinh phục được bất cứ độc giả nào bởi giá trị mà nó đem lại.

Nội dung: Nguyễn Huyền - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top