Giỏ hàng

REVIEW “Ngày xưa có một mối tình”: Người Yêu Mình Hay Người Mình Yêu

Tới đây, bạn đọc như thấy chính mình trong ấy. Ừ thì cũng đã có một thời ngây ngốc với tình yêu đơn phương. Biết rõ người ta chẳng thích nhưng vẫn cứ lao vào. Biết rõ khởi đầu là sai lầm nhưng bàn chân lại vẫn bước tiếp. yêu mà, cảm xúc thường thắng thế hơn lý trí. Dù biết Vinh thật khờ dại nhưng tôi hiểu và cảm thông cho anh. Có lẽ khi thật sự yêu, ai cũng sẽ như vậy mà thôi.

Không chỉ được biết đến là nhà văn của trẻ thơ, Nguyễn Nhật Ánh còn được nhớ tới bởi những câu chuyện tình giản dị, man mác nỗi buồn mà những người lớn dễ dàng nhận ra mình từ trang sách ấy. “Ngày xưa có một chuyện tình” cũng không ngoại lệ. Một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng cũng đầy ngang trái…

Lại là một mối tình đơn phương.

Đã có kha khá chuyện của Nguyễn Nhật Ánh về những mối tình đơn phương. Có lẽ bởi tuổi trẻ, ai cũng đã một lần đơn phương, một lần yêu người chẳng yêu mình.

Vinh cũng vậy.

Có lẽ khi đọc truyện, cô gái nào cũng ao ước có một chàng yêu mình như Vinh. Tình cảm giản dị mà chân thành ấy từ khi Vinh còn là một cậu nhóc lớp 7 ngây ngây ngô ngô, bất chấp bạn bè xa lánh, bất chấp những trận đòn oan từ ông anh côn đồ của Miên chỉ để được chơi với Miên, được gần Miên. Tình cảm ấy được Vinh nuôi dưỡng cứ tươi tốt, trổ cành xanh lá cho tới khi vào tới trung học, Vinh mới nhận thức được nó là “yêu”.

Vinh yêu Miên.“Tôi đến với Miên vì tình yêu tinh khôi như ánh mặt trời và cưới Miên dưới bóng mây đen của quá khứ. Nhưng tôi không quan tâm Miên có còn yêu Phúc hay không, vì tôi biết chỉ những ai điên rồ mới húc đầu vào bức tường dĩ vãng. Tôi chỉ cố sống trọn vẹn tình cảm của mình như con tằm nhả đến sợi tơ cuối cùng cốt để nói với Miên rằng khi yêu em tôi đã dốc hết lòng mình, không còn giấu giếm hay giữ lại chút gì cho riêng tôi nữa."

Tôi làm tất cả , chỉ vì tôi tin rằng tình yêu không thuần túy là cảm xúc mà còn là một nỗ lực lớn lao để thu hẹp mọi khoảng cách, san bằng mọi hố sâu, cuối cùng để ai cũng có thể tìm thấy cho đời mình một chỗ nương náu đáng tin cậy. Cho đến tận khi đám cưới diễn ra tôi chưa một lần đắn đo tôi sẽ có một người vợ như thế nào mà chỉ băn khoăn Miền sắp lấy một người chồng như thế nào, và tôi cố tự hoàn thiện mình mỗi ngày để em có thể yên tâm về điều đó. ”Vậy đó. Chàng trai ấy đã yêu đến như vậy Yêu tới mức sẵn sàng chấp nhận nàng và cả đứa con riêng của nàng, săn sóc, yêu thương hết mực. Có lẽ tình thương của Vinh phải nhiều lắm. Chẳng có mấy chàng trai làm được điều này. Tình yêu có ngữ pháp riêng của nó, và trong hệ thống ngữ pháp rối rắm và đầy tính mờ đục ấy “yêu" là một động từ bất quy tắc.” Một chàng trai như vậy xứng đáng có được lời hồi đáp từ một trái tim cũng đầy yêu thương và nhiệt huyết. Nhưng như vậy thì còn gì đọc?

Miên không yêu Vinh. Trớ trêu hơn, Miên lại yêu Phúc - bạn thân của Vinh. Thế mà Vinh vẫn mặc. Vẫn cưới Miên dù biết cuộc hôn nhân ấy là tình cảm từ một phía, chấp nhận bé Su, dù biết đó là con của Miên và Phúc. Khi yêu, con người ta bất chấp tất cả. Không một tiêu chuẩn, không một định kiến nào có thể ràng buộc được tình yêu.

Miên cũng vậy. Cô yêu Phúc dù với Phúc với cô lại chỉ như một cơn cảm nắng chợt đến chợt đi. Cô tìm đủ mọi lý do để tự thuyết phục mình chờ đợi trong suốt tám năm Phúc bỏ đi không một lời chào. Vậy mà khi Phúc trở về, trái tim Miên vẫn cứ loạn nhịp.

Tới đây, bạn đọc như thấy chính mình trong ấy. Ừ thì cũng đã có một thời ngây ngốc với tình yêu đơn phương. Biết rõ người ta chẳng thích nhưng vẫn cứ lao vào. Biết rõ khởi đầu là sai lầm nhưng bàn chân lại vẫn bước tiếp. yêu mà, cảm xúc thường thắng thế hơn lý trí. Dù biết Vinh thật khờ dại nhưng tôi hiểu và cảm thông cho anh. Có lẽ khi thật sự yêu, ai cũng sẽ như vậy mà thôi.

Một kết thúc đẹp cho một tình yêu đẹp.

Không dang dở như Ngạn và Hà lan trong “Mắt biếc”, lần này Nguyễn Nhật Ánh đã cho ta một kết thúc có hậu. Miên suýt chút nữa đã bỏ trốn đi với Vinh. Nhưng trong cái giây phút chờ đợi giờ bỏ trốn ấy, cô đã nghĩ thật nhiều, về cô, về Phúc, về Vinh và cả bé Su. Cô đã nhận ra trái tim mình bây giờ hướng về ai. Cô đã không tới điểm hẹn với Phúc nữa. “Có thể tôi rất sẵn sàng chết vì Phúc , nhưng tôi chỉ sẵn sàng sống vì Vinh. Tình yêu tôi có với Vinh là thứ không làm con người tê liệt đi mà nâng con người ta lên.Nó không gây cảm giác ta bị nhiễm độc tình cảm. Nó không nhúng ta vào vũng lầy mụ mị, làm cho trái tim ta sưng tấy lên một cách bất thường. Như kiểu yêu giữa tôi và Phúc.”

Vậy là cuối cùng ta đã có một kết thúc đẹp cho chuyện tình. Ai mà lại không thích một kết thúc có hậu cơ chứ?!

Đó là câu chuyện về tình bạn đẹp.

Đó đã là một chuyện tình tay ba nhưng dưới ngòi bút của Nguyễn Nhật Ánh, mọi thứ sao thật dễ dàng và nhẹ nhàng tới vậy? Dù viết về những tình cảm dằn vặt, khó xử… nhưng người đọc lại thấy hết sức hồn nhiên và dễ chịu. Vẫn là những trăn trở, cảm giác tội lỗi dằn vặt như bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh này nhưng là của những cô cậu học trò hồn nhiên và tô tư. Họ đi theo tiếng gọi của trái tim. Họ yêu mãnh liệt, yêu trọn vẹn tuổi trẻ của mình. Bởi vậy mà Vinh đã chẳng có hành động dại dột hay ghen tuông nào khi Phúc và Miên yêu nhau, hay khi Phúc trở về. Có lẽ đặt hoàn cảnh vào mình, có lẽ ta chẳng thể giữ nổi bình tĩnh mất.

“Ngày xưa có một chuyện tình” là câu chuyện phù hợp với mọi lứa tuổi. Dù bạn đã trưởng thành hay chỉ là những thiếu niên mới lớn, bạn đều có thể nhìn thấy chính mình qua từng trang sách. Đó là bài học về tình yêu, tình bạn, sự hi sinh và lòng vị tha. Bạn đang chênh vênh giữa những chọn lựa? bạn đang thương tổn bởi tình cảm đặt nhầm chỗ? hãy thử tìm tới “Ngày xưa có một mối tình”, cuốn sách có lẽ sẽ mở đường cho bạn giải mã ngôn ngữ của trái tim!

Nội dung: Hồng Hạnh - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top