Giỏ hàng

REVIEW “Nỗi buồn màu xanh lá”: Kí Ức Của Tuổi Trẻ Và Những Điều Dịu Dàng

“Tuổi trẻ của mỗi người giống như một vì sao, vì ai đó mà phát sáng, cũng vì ai đó mà lụi tàn, dẫu có thế nào cũng lấp lánh diệu kì theo một cách riêng.” Không quan trọng rằng mình và cậu ấy còn có thể cùng nhau bao lâu, chỉ là chúng ta đã cùng nhau khám phá ước mơ của mình, cùng nhau nhìn ngắm những ngôi sao lấp lánh và nhớ đến nhau ngay cả khi một người có thể đã biến thành vì sao, luôn dõi theo người ở lại.

Khi còn trẻ người ta dễ cảm thấy buồn. Nỗi buồn của tuổi trẻ là những nỗi buồn rực rỡ, những nỗi buồn tưởng chừng đến tuyệt vọng mà lại hóa thành mầm hy vọng. Có một người lặng lẽ gom những nỗi buồn trong những tháng năm tuổi trẻ vào trang sách rồi gọi chúng với cái tên thân thương “Nỗi buồn màu xanh lá”, đó là Raxu Nguyễn. Mỗi lần mở cuốn sách ấy tôi tưởng như thấy những nỗi buồn vỡ òa, thổn thức và lấp lánh - những nỗi buồn của tuổi trẻ!

“Nỗi buồn màu xanh lá” là tuyển tập 17 truyện ngắn với những cảm xúc chân thật và thuần khiết của tác giả. Dù đã qua cái tuổi mộng mơ và bồng bột của tuổi mười tám, tác giả vẫn luôn muốn “mắc kẹt” ở tuổi trẻ để viết những câu chuyện gần gũi và gắn bó với tuổi học trò.

Đó là câu chuyện của những cái nắm tay, một nụ cười của cô bạn cùng bàn, chút chênh vênh khi đứng giữa ngã rẽ. Đó là những người trẻ với những câu chuyện khác nhau nhưng họ luôn có điểm chung là những cảm xúc mãnh liệt nồng ấm, những người luôn có ước mơ và mong muốn khám phá thế giới còn nhiều lạ kì,...

Bạn sẽ bất giác mỉm cười bởi những cảm xúc mà tác giả gửi gắm vào nhân vật. Cái kết của mỗi câu chuyện, không hẳn là nỗi buồn, chỉ là gửi gắm để mở ra một câu chuyện khác, một niềm tin tươi sáng và lạc quan của qua nhân vật.

Có thể chỉ là một lời hứa hẹn : “Đừng cho người khác nắm tay nhé” của “Nỗi buồn màu xanh lá” với tình cảm lặng thầm và chỉ cần đơn giản lặng lẽ xanh theo đúng thiên chức của chiếc lá.
Là chút hối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội cùng nhau.
Và…

“Tuổi trẻ của mỗi người giống như một vì sao, vì ai đó mà phát sáng, cũng vì ai đó mà lụi tàn, dẫu có thế nào cũng lấp lánh diệu kì theo một cách riêng.” Không quan trọng rằng mình và cậu ấy còn có thể cùng nhau bao lâu, chỉ là chúng ta đã cùng nhau khám phá ước mơ của mình, cùng nhau nhìn ngắm những ngôi sao lấp lánh và nhớ đến nhau ngay cả khi một người có thể đã biến thành vì sao, luôn dõi theo người ở lại.

Những con người gặp được nhau là do duyên số, ông trời sẽ không để bạn gặp ai mà không có mục đích, đem đến cho họ một nụ cười, niềm vui, giúp họ hiểu những ý nghĩa trong cuộc sống, rồi lặng lẽ ra đi, điều đó vốn dĩ cũng đã là một phép màu.

Phải thừa nhận một điều, văn của Raxu rất nhẹ nhàng, giản dị, mong manh trong từng câu chữ, lại có phần hài hước. Những triết lí mà anh gửi gắm không trúc trắc khó hiểu mà chỉ đơn giản là những kinh nghiệm của bản thân dành cho những người trẻ, những người chuẩn bị bước sang ngưỡng trưởng thành. Những con người gặp nhau, đến với nhau, trao nhau những tình cảm mến thương chân thật, để thấy rằng cuộc đời vẫn còn tươi đẹp.

Hôm nay đọc Raxu Nguyễn, mình thấy nỗi buồn màu xanh lá?

Còn cậu, nỗi buồn của cậu… đang mang màu gì?

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top