Giỏ hàng

REVIEW "Ông già và biển cả": Những Cuốn Sách Cho Bạn Niềm Hy Vọng

Câu chuyện về một ngư dân Cuba chỉ có duy nhất niềm hy vọng để duy trì cuộc sống khắc khổ của mình đã gợi lên những chân lí cơ bản của cuộc sống.

Những kẻ mộng mơ, họ không bao giờ thấy những cơn thủy triều sắp tới. Nhưng ai có thể đổ lỗi cho họ đây? Thà rằng vươn mái chèo băng qua đại dương hy vọng còn hơn là bơi trong vùng biển tuyệt vọng. Không cần biết phía bên dưới là gì: một thế giới không có những kẻ mơ mộng chính là một cơn ác mộng.

Santiago, ông già trong cuốn tiểu thuyết năm 1952 của Ernest Hemingway, là một kẻ mơ mộng. Nhưng vì tuổi tác, những ước mơ của ông đã thay đổi, bị giày xéo và mài mòn bởi hàng thập kỷ đánh cá trên vịnh Stream: Tâm trí mơ màng của ông không còn hướng về những cột mốc quan trọng trong cuộc đời nữa mà thay vào đó là về một kí ức tuổi thơ: những con sư tử chơi đùa trên bãi biển châu Phi. Ông tự hỏi: “Tại sao những con sư tử lại là thứ còn sót lại?”

Santiago là một người đơn giản. Đánh cá là cuộc sống của ông, còn bóng chày, đội Gran Ligas là lãnh địa của ông. Một kẻ đầu gấu ở New York, “DiMaggio Vĩ đại” là vị thần trần gian của ông.Nhưng dần dần, biển trở nên tàn khốc, và ông già đã phải chịu đựng 84 ngày mà không bắt được con cá nào. Ông tin vào may mắn nhưng không mê tín. Ông thành kính nhưng không sùng đạo, cảnh giác với tín ngưỡng mặc dù ông có thể lung lay. Khi tới lúc thích hợp, khi niềm hy vọng mang theo mồi câu dưới mặt biển xanh thẳm, Santiago thầm cầu nguyện ông không những sẽ có được sức mạnh mà còn cả sự dũng cảm để mang phần thưởng về đất liền: “Con sẽ đọc mười lần bài kinh Kính lạy cha và mười lần bài Kính mừng Đức Mẹ Maria nếu con nên bắt con cá này, và con hứa sẽ hành hương đến Virgin de Cobre nếu con bắt được nó. Đó là một lời hứa”.

Với tình hình buôn bán của ngôi làng, “hình thức tồi tệ nhất của sự thiếu may mắn”, cơ thể ông cằn cỗi và sần sùi bởi những năm tháng lao động nhưng với đôi mắt xanh lam “vui vẻ và bất bại” ấy, ông bắt đầu ngày thứ 85 kể từ lần ra khơi cuối cùng và chèo thuyền ra khơi, tránh xa những giếng sâu không có thu hoạch, hướng tới “những đàn cá ngừ bonita là albacore, nơi mà ông có thể kiếm được nhiều hơn: “Con cá lớn của ta chắc hẳn đang ở đâu đây.”

Ông đã đúng. Nhưng sau đó, con mồi cắn câu và thử thách mới thực sự bắt đầu. Ngày qua ngày, với tình trạng ngủ rất ít hoặc không hề ngủ, ông đã mất định hướng về thời gian và những đám tảo trên biển Sargasso trôi qua. Vừa phải ăn cá sống để giữ sức, vừa dần dần làm con cá cờ xanh nhụt chí, Santiago hối hận về kế hoạch tệ hại của mình: “Ta sẽ không bao giờ lên một chiếc thuyền không có muối hay chanh.”Nhưng những lời nói của ông lại gắn với ngụ ý rằng ông sẽ lại ra khơi.

Ông sẽ thắng trận nhưng lại đánh mất phần thưởng, và sự tuyệt vọng đã đưa ông vượt ra ngoài những giới hạn thực tế. Ông than vãn về sự tàn lụi của giấc mơ táo bạo của mình nhưng vẫn không bị khuất phục: “Một người đàn ông có thể bị hủy diệt nhưng không thể bị đánh bại”.

Khi tôi đang đọc lại câu chuyện hư cấu này thì có tin tức rằng một linh mục cao tuổi đã bị giết hại tại bệ thờ Normandy, nơi ông đang chủ trì thánh lễ. Sau khi nỗi kinh hoàng lắng xuống, tôi lại tìm đến Hemingway để tìm niềm an ủi. Ngôn từ có một nguồn sức mạnh mà bạo lực không thể phá hủy. Cầu nguyện trong một nhà thờ hay hét lên trong cơn bão, ngôn từ là một người bạn đồng hành suốt đời. Và những ngôn từ của Hemingway, trong quyển sách mỏng manh này, liên tục tạo ra sức ảnh hưởng, kiên định, dịu êm như một ngọn hải đăng.

Ông già và biển cả là một câu chuyện đẹp, ngập tràn vị mặn của biển, mồ hôi, mồi cá và bia trên bờ biển Havana. Nó nói lên một sự thật cơ bản về con người: trong một thế giới đầy biến động, từ hơi thở đầu tiên đến ước muốn của chúng ta, thông qua những chiến thắng và cạm bẫy cả tầm thường lẫn sâu sắc, cuối cùng, điều giúp ta tồn tại chính là hy vọng.

Dịch: Thanh Nhã - Bila Team
Ảnh: Ngọc Huyền - Bila Team 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top