Giỏ hàng

REVIEW “Pippi Tất Dài”: Trở Về Tuổi Thơ Với Pippi Tất Dài

Phải, nói dối xấu vô cùng - Pippi đáp, còn tỏ vẻ buồn hơn nữa. Nhưng cậu biết không, tớ cứ luôn quên điều đó. Mà làm sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ bé bỏng, vốn có một người mẹ như một thiên thần và một người cha là vua của dân da đen, một đứa trẻ suốt đời lênh đênh trên biển, lúc nào cũng nói sự thật cho được?

Trẻ em bao giờ cũng muốn vui chơi, muốn được tự do và muốn mình không bị bắt làm những điều mà chúng không muốn. Dựa trên những ước mơ đó, nhân vật Pippi Tất Dài ra đời và được rất nhiều người trên thế giới yêu thích. Phải, cô bé đó xuất hiện trong chính tác phẩm cùng tên “Pippi Tất Dài” của tác giả Astrid Lindgren.

Tác giả Astrid Lindgren (1907-2002), tượng đài văn học của Thuỵ Điển trong thế kỉ XX là nữ sĩ văn nổi tiếng nhất với các tác phẩm dành cho thiếu nhi được yêu thích nhất châu Âu và thế giới. Các tác phẩm của bà được dịch ra 85 thứ tiếng và xuất bản tại hơn 100 quốc gia, trong đó có Việt Nam.

Theo như những gì tôi biết, tác phẩm này ra đời trong một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Năm 1941, con gái bà bị ốm và vì thế tối nào bà cũng ngồi bên cạnh giường để kể truyện cho cô bé nghe. Nhưng rồi một hôm, khi bà đã không còn gì để kể, con gái bà đã năn nỉ bà kể truyện về bạn Pippi Tất Dài. Bà bảo: “Karin đã bật ra cái tên cô bé ngay tại đó, ngay lúc đó” và bà “cứ thế bắt đầu câu chuyện, từ một cái tên lạ lùng để rồi trở thành một cô bé cũng thật lạ lùng”.

Truyện kể về một cô bé có tên Pippilotta Viktualia Rullgardina Krusmynta- một cô bé kì lạ có tàn nhang trên mặt, chưa bao giờ đi học và khoẻ tới nỗi có thể nhấc cả một con ngựa một cách nhẹ nhàng. Cô bé chính là hiện thân cho những giấc mơ của hàng ngàn đưa trẻ:sống trong căn nhà riêng, được tự do, không ai thúc giục, cai quản, bắt buộc cô bé phải làm việc gì, không bị bắt đi học và có nhiều tiền tới mức có thể mua bất cứ thứ gì nó muốn. Nhiều người sẽ nghĩ, bố mẹ cô bé đâu mà lại để nó một mình như thế? Cô bé ấy sẽ ổn chứ? Ồ,bạn đừng lo, Pippi có thể sống tự lập một mình mà, cô bé có thể tự nấu ăn, gội đầu, dọn nhà cửa,.. Vậy thì, bố mẹ Pippi thì sao? Họ đang ở đâu? Bố mẹ cô bé: người thì đang trên trời dõi theo nó-mẹ cô bé và người thì là vua của những người dân da đen cư trú trên một hòn đảo ở biển Nam. Pippi giống bố, vô cùng khoẻ mạnh nên chẳng ai có thể động tới cô bé cả, với lại, tuy có đôi lúc cô bé hơi bất lịch sự chút xíu nhưng Pippi vẫn rất dễ thương, không ai ghét cô bé hết.

“Thomas và Annika vuốt ve chú ngựa, rồi chúng bước vào nhà. Trong nhà có một gian bếp, một phòng khách và một buồng ngủ. Nhưng cứ xét cảnh tượng thì tuồng như Pippi đã hàng tuần rồi quên dọn vệ sinh. Thomas và Annika thận trọng ngó quanh, biết đâu đức vua của dân da đen lại chẳng đang ngự ở một góc nào đó. Từ bé tới giờ chúng chưa hề được nhìn một ông vua của người da đen. Nhưng rồi cũng chẳng thấy ông bố nào, bà mẹ cũng không nốt, và Annika sợ hãi hỏi:

- Cậu ở đây hoàn toàn một mình sao?

- Ồ không! Ông Nilsson và con ngựa cũng ở đây đấy chứ.

- Ừ nhưng mà, tớ muốn hỏi cậu, cậu không có bố mẹ ở đây à?

- Không, chẳng có ai cả

- Nhưng ai sẽ giục cậu đi ngủ buổi tối hay nhắc nhở cậu những việc khác?

- Tự tớ. - Pippi đáp - Trước tiên tớ nói rất mềm mỏng, nếu tớ không vâng lời, tớ sẽ nghiêm khắc nhắc lại, và nếu tớ vẫn không chịu nghe, tớ sẽ ăn đòn.”

Thomas và Annika không hiểu lắm, song chúng nghĩ bụng: âu cũng là một phương cách hết sức tiện lợi. Chúng đã vào đến bếp tự lúc nào, và Pippi reo lên:

- Bây giờ tụi mình sẽ làm bánh trứng!

Cô bé lấy ra ba quả trứng tung lên cao. Một quả rơi trúng đầu nó vỡ tung toé, khiến lòng đỏ trứng chảy cả vào mắt. Nhưng Pippi đã khéo léo hứng hai quả còn lại vào một cái nồi, chúng vỡ làm đôi.

- Tớ luôn nghe nói lòng đỏ trứng có lợi cho tóc- Pippi nói, tay chùi mắt- Các cậu sẽ thấy: tóc mọc lên nghe rõ mồn một cho mà xem. Thêm nữa, bên Braxin mọi người đều đi đi lại lại với trứng trên tóc cả. Nhưng cũng vì vậy mà chẳng ai bị hói đầu. Duy nhất một lần có ông già nọ điên rồ tới mức chén sạch chỗ trứng mà lẽ ra ông ta phải bôi lên tóc. Rồi ông ta bị hói thật sự, và hễ ông ta bước chân ra phố là lập tức người đổ đến xem đông nghịt, đến nỗi cảnh sát phải đến dẹp”.

Pippi vừa nói vừa khéo léo thò ngón tay nhặt vỏ trứng ra khỏi nồi. Giờ đây, nó lấy chiếc bàn chải cọ lưng treo trên tường xuống và bắt đầu đánh trứng khiến trứng bắn tung toé lên bốn bức tường xung quanh. Cuối cùng nó đổ chỗ trứng còn sót lại vào một cái chảo đặt trên bếp.

Khi một mặt bánh đã chín, Pippi hất nhẹ chảo lên trên, khiến chiếc bánh lộn một vòng trong không trung, rồi lại giơ chảo ra hứng. Bánh chín, Pippi lẳng bánh xuyên bếp bay thẳng vào một cái đĩa để trên bàn.”

Đọc Pippi Tất Dài, chúng ta sẽ bật cười trước sự nhí nhảnh của cô bé ấy và những người bạn dễ thương của cô bé nữa. Pippi rất tốt bụng và không hề xấu tính, xa cách như những đứa trẻ không có bố mẹ bên cạnh khác. Riêng tôi, đọc truyện, tôi thấy nên học tính tự lập và thân thiện cô bé. Mấy ai ít được sự chăm sóc tận tình của bố mẹ mà có thể được như cô bé ấy không? Tuy Pippi chỉ là nhân vật trong sách vở nhưng đó cũng là một điều đáng để chúng ta nhìn nhận và học hỏi. Ừ thì cô bé cũng nói dối đấy, cũng không biết cách cư xử đúng đắn đấy, nhưng bạn chớ nghĩ rằng Pippi hư hỏng nhé. Cô bé nhìn nhận được lỗi lầm của mình và cũng dần sửa chữa nó đấy thôi.Không chỉ vậy, chúng ta còn học được những bài học về tình bạn trong sáng của Pippi và 2 anh em Thomas- Annika.

“Pippi đi dọc xuống phố. Chân này trên vỉa hè, chân kia dưới lòng đường. Thomas và Annika nhìn theo cho đến lúc cô bé khuất dạng. Lát sau nó trở lại. Giờ đây Pippi đi giật lùi. Nó làm thế chỉ vì lười quay mình để về nhà. Đến trước cổng vườn nhà Thomas và Annika, Pippi dừng lại. Mấy đứa trẻ im lặng nhìn nhau. Cuối cùng Thomas lên tiếng: "Sao cậu lại đi giật lùi?".

- Sao tớ lại đi giật lùi ấy à,-Pippi đáp-Tụi mình chẳng đang sống trong một đất nước tự do hay sao? Dễ thường người ta không được phép đi theo ý mình chắc ? Thêm nữa tớ bảo cho mà biết, ở bên Ai Cập mọi người đều đi giật lùi, mà chẳng ai lấy đó làm lạ, dù chỉ tẹo teo."

- Sao cậu biết? - Thomas hỏi - Cậu đã từng ở Ai Cập rồi chắc?

- Liệu tớ đã ở Ai Cập chưa ấy à? Hẳn nhiên, cậy có thể tin chắc như vậy! Tớ từng có mặt khắp nơi trên khắp địa cầu, và chứng kiến nhiều chuyện còn kỳ cục hơn là người đi giật lùi ấy chứ. Tớ muốn biết cậu sẽ nói gì nếu tớ đi bằng hai tay như những người ở tận cùng Ấn Độ.

- Giờ thì cậu nói dối" Thomas nói. Pippi suy nghĩ giây lát.

- Phải, cậu nói đúng, tớ nói dối đấy" nó buồn bã nói.

- Nói dối là xấu- Annika, mãi lúc này mới dám mở miệng, nhận xét.

- Phải, nói dối xấu vô cùng - Pippi đáp, còn tỏ vẻ buồn hơn nữa.

- Nhưng cậu biết không, tớ cứ luôn quên điều đó. Mà làm sao có thể đòi hỏi một đứa trẻ bé bỏng, vốn có một người mẹ như một thiên thần và một người cha là vua của dân da đen, một đứa trẻ suốt đời lênh đênh trên biển, lúc nào cũng nói sự thật cho được?’’

Pippi Tất Dài - câu chuyện quen thuộc, nhân vật yêu thích của hàng triệu trẻ em trên thế giới vẫn đang được tiếp tục xuất bản và trở nên nổi tiếng đến tận bay giờ. Bằng ngôn từ mộc mạc, dễ thương và cách kể chuyện sinh động, hấp dẫn, tác giả đã biến cuốn sách đã trở thành một cầu nối đưa các bạn về với tuổi thơ tươi vui của mình. Vậy…bạn đã sẵn sàng để “gặp” tuổi thơ chưa?

Nội dung: Ngọc Hà - Bila Team


Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top