Giỏ hàng

HÃY TRỞ THÀNH CÔ GÁI MÀ MÌNH YÊU THÍCH

Năm tôi tám tuổi, cô tôi đi Thượng Hải về mua tặng một chiếc váy làm quà sinh nhật. Tôi rất ấn tượng với nó – một chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa, nơ công chúa, ở những năm 80 thì chiếc váy này đủ để làm mọi bộ đồ khác lu mờ. Trẻ con thời đó toàn mặc kiểu quần áo mà mẹ mua một vài mét vải từ tiệm, sau đó may lại. Chưa bàn tới việc tay nghề may có cao hay không, hầu như kiểu dáng đều na ná nhau, trong cái thị trấn nho nhỏ của chúng tôi vốn không thể tìm được một chiếc váy đẹp thế này.

Khi tôi nhận được món quà ấy thì vô cùng yêu quý nó, cô bảo tôi mặc vào cho các bạn xem, tôi chỉ mặc một lúc rồi lại cởi ra, luôn sợ làm bẩn làm rách. Suốt một tháng sau, ngày nào tôi cũng mang nó ra ngắm nhưng không dám mặc.

Song vào một buổi chiều nọ, một bà dì hàng xóm sang nhà tôi mượn chiếc váy cho con gái mặc một ngày, bà muốn dẫn con đi ăn cưới nhưng không có quần áo phù hợp. Đương nhiên là tôi không đồng ý, đến chính tôi còn không nỡ mặc nó nguyên một ngày ấy chứ! Bà ta bực bội nói với mẹ tôi: “Úi giời, con gái chị keo kiệt thế, chỉ mượn mặc có một ngày thôi, mặc xong là sẽ giặt sạch trả lại nó cơ mà.”

Đương nhiên mẹ tôi không muốn tôi bị người ta mắng là keo kiệt, vội vã đoạt lấy chiếc váy từ trong tay tôi rồi đưa cho bà dì kia, không hề bận tâm tới nước mắt và sự thương tâm của tôi.

Váy bị lấy đi, tôi đã khóc rất lâu, suốt một ngày không ăn cơm, cũng chẳng nói chẳng rằng, mẹ tôi không vui vì tôi “keo kiệt” như vậy, cho rằng tôi không kế thừa được chút hào phóng nào từ cha mẹ.

Sau tận mấy ngày, bà dì hàng xóm nọ mới đến trả váy, thấy tôi không để ý tới bà ta thì còn móc mỉa tôi: “Khiếp, trả này, có cái váy thôi mà làm như ghê gớm lắm, đúng là đồ keo kiệt, chẳng giống cha mẹ chút nào, không ai ưa nổi loại người như thế.”

Không biết lúc ấy tôi lấy đâu ra dũng khí mà đáp lại: “Cô không ưa cháu, cháu lấy làm vinh hạnh, vừa hay cháu cũng không ưa cô.”

Thế là tôi liền bị mẹ mắng một trận ra trò, nhưng tôi lại thấy cực kỳ thoải mái. Hậu quả sau này là bà dì hàng xóm kia đi kể lể khắp nơi rằng tôi “keo kiệt”, còn thêm mắm dặm muối thuật lại tôi vô lễ ra sao.

Mẹ nhắc nhở tôi rất lâu, bà vẫn luôn cố gắng để mọi người không nghĩ về tôi như vậy, bà sợ sau này mọi người đều ghét tôi thì tôi phải làm sao. Từ đó, chiếc váy kia được đặt trong tủ, tôi không bao giờ mặc nó nữa.

Tôi không hề lo lắng như mẹ, tôi chỉ thấy tiếc nuối vì khi đó mình còn quá nhỏ, không thể bảo vệ thứ mà mình yêu quý.

Khi trưởng thành, tôi hiểu ra rằng, có một số kẻ chỉ tạm thời vui vẻ hoặc giả tạo cảm ơn khi bạn không ngừng hi sinh lợi ích của mình để thỏa mãn yêu cầu của họ, chỉ cần một lần bạn lỡ không làm họ hài lòng, họ sẽ khiến bạn tổn thương gấp bội.

Những kẻ như thế, bạn không thể lấy lòng, cũng không nhất thiết phải lấy lòng họ.

Trên thế gian này, không phải cứ hi sinh chính mình, suy nghĩ cho người khác là sẽ được người ta yêu quý. Cho dù chúng ta xuất sắc, tốt bụng tới đâu thì cũng sẽ có kẻ căm ghét chúng ta, bởi vậy, không cần phải làm khổ chính mình.

Không cần trở thành một cô gái được tất cả mọi người yêu quý, nhưng nhất định phải trở thành một cô gái mà mình yêu thích – không a dua, không bợ đỡ.

Bạn có làm được không?

[Trích "Bạn đắt giá bao nhiêu?"|Vãn Tình]

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top