Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Những Khoảnh Khắc Đẹp Đẽ

BÀI DỰ THI 267: SỐNG BẰNG NHỮNG ĐÁM MÂY, CƠN GIÓ, HẠT MƯA VÀ TIA NẮNG CUỐI ĐÔNG

Họ và tên: Jayson

/Một khoảnh khắc từng bước qua cuộc đời tôi khiến bản thân phải hoang mang khựng lại. Đó không phải vì một cô gái đẹp, đó cũng không phải gặp một người bạn cũ... Nhưng lại có cảm giác vô cùng thân thương, quen thuộc đến lạ thường. Đó chính là khi tôi tìm ra được nguồn sống đích thực của mình./

---

Mọi người hay thấy rằng tôi thật may mắn khi bản thân được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tri thức, gia giáo truyền đời. Tôi cũng cảm thấy vậy, vì nhờ đó mà tôi biết được nhiều thứ hay ho hơn các bạn khác trong lớp về môn học tôi yêu thích là lịch sử, vật lí và nhất là văn học. Vì vậy mà khi đi học ở trường các thầy cô và các bạn cũng thường gọi trêu tôi là “Từ điển sống của lớp 10B”. Chính bản thân tôi cũng hay vô tư tự nhận rằng mình là một con người có tâm hồn lãng mạn bay bổng tới thể nói rằng “hoang đường”. Và những lúc ngồi một mình tôi thường bật chiếc đài cassette cũ kĩ của bố lên rồi thưởng thức những ca khúc về Hà Nội xưa. Khi ấy tôi luôn mơ ước rằng sau này tôi cũng có thể trở thành một nhà văn hoặc nhạc sĩ nào đó, dù cho vô danh cũng được; nhưng tôi mong rằng bản thân sẽ gửi gắm cho những ai yêu nghệ thuật một chút hương vị tinh thần bởi đó chính là sự tâm huyết luôn dạt dào trong tâm hồn con người thơ ngây này.

Nhưng bạn biết không? Dù lạc quan là thế, yêu đời là thế nhưng tôi không thể cảm nhận được điều đó khi ở bên những người mà tôi thực sự yêu thương... đó chính là cha mẹ tôi. Họ là những người gần gũi với tôi nhất, gặp tôi mỗi ngày và luôn hỏi tôi về chuyện học hành trong mỗi bữa ăn; ấy vậy mà bản thân tôi cũng chẳng dám nói ra những gì mình suy nghĩ khi đối diện bên họ. Tôi không biết vì sao lại như vậy nhưng tôi suy nghĩ... có lẽ họ không hiểu tôi. Cái nơi mà tôi gọi là nhà ấy thật lạnh nhạt, cuộc sống của tôi ở đó chỉ có học và học như một cỗ máy, mọi thứ đều vì danh lợi của bản thân và gia đình. Tôi cũng thấy điều đó có ích cho bản thân, nhưng môi trường ấy đúng là không hề phù hợp đối với một “Đôn-ki-hô-tê sống” nhỉ? Vì vậy mà cũng chính “con người mơ tưởng” ấy chẳng bao giờ cảm thấy coi trọng những giây phút ở đó cả...

Rồi tới một buổi chiều mùa đông cuối năm, những con phố cổ Hà Nội cũng đã vắng đi hương cốm nhẹ nhàng, mùi hoa sữa nồng nàn gợi ra bao hoài niệm của mùa thu. Tôi đi dọc trên con phố Hàng Bạc giữa cái thời tiết lạnh lẽo ấy, và cố gắng cảm nhận không khí người dân mình những ngày cuối năm ra sao. Bỗng trong một lúc nào đó, tôi chợt nghe thấy một lời hát cất lên từ một ngôi nhà bên đường khiến tôi nhớ mãi, lời hát ấy với tôi rất quen thuộc bởi lúc nhỏ tôi đã được nghe rất nhiều lần chính từ chiếc đài cassette cũ ấy: “Ôi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mơ. Em đi tìm anh như tìm về hạnh phúc. Ôi đêm mùa đông Hà Nội buông hơi thở. Ôi đêm mùa đông Hà Nội thức trong mơ...”

Cái khoảnh khắc ấy đến thật đột ngột làm tôi khựng lại trong sự ngỡ ngàng. Lời hát được cất lên cùng với những cơn gió đông bay thoảng qua như xoá mọi muộn phiền của tôi ở căn nhà tẻ nhạt kia. Tôi nhìn lên phía bầu trời bao la xa rộng đã phủ lấp đầy những đám mây dày đặc, tôi còn tưởng những đám mây ấy đang bảo vệ tôi giữa cây đời cao vợi. Chà, có vẻ chuẩn bị có mưa đây. Và từng giọt mưa mùa đông cũng bắt đầu rơi xuống, tôi chạy nhanh vào quán cà phê Năng nằm trên số 6 Hàng Bạc - nơi đã tạo nên tuổi thơ của bao người. Lặng im nghe từng tiếng mưa rơi, cái tâm hồn bay bổng của tôi như trỗi dậy, cái ánh mắt tôi nhìn ra ngoài đường, từng giọt từng giọt lách tách như một đứa trẻ ngây ngô đang muốn khám phá những thứ mới mẻ. Rồi đến lúc nào... nước mắt tôi lại rơi xuống, nó rơi không phải vì tôi nhận ra tôi đã sống trong một cuộc đời buồn tẻ mà giọt nước mắt ấy là sự xúc động đối với niềm vui tôi đã tìm thấy trong thiên nhiên. Phong cảnh lúc ấy tuyệt đẹp biết bao, như một bức tranh sơn dầu ngắm mãi không chán. Lòng tôi như sống chậm lại mà bẵng quên luôn tách cà phê mình vừa gọi chưa uống.

Cơn mưa tạnh... Tôi thấy le loi đâu đó một chút nắng cuối đông xuyên qua từng kẽ lá chiếu lên tay tôi như cố gắng mang đến cho tôi một chút ấm áp nhỏ nhẹ. Tia nắng ấy không làm tôi ấm lên giữa cái lạnh giá là bao nhưng trái tim tôi lại như được sưởi ấm một cách kì diệu. Con người tôi như được tìm ra nguồn sống vô tận từ thiên nhiên bao la này. Cái tâm hồn thơ mộng lãng mạn như đang bao trùm những dòng suy nghĩ của tôi. Và cuối cùng, tôi cũng nở một nụ cười hài lòng với những gì đã qua. Đối với tôi, cuộc sống như vậy đã là quá đủ.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top