Giỏ hàng

Gen Z Kể Chuyện: Sau Mơ Màng Và Lạc Lối, Rốt Cuộc Nó Cũng Tìm Lại Mình

BÀI DỰ THI 266: SAU MƠ MÀNG VÀ LẠC LỐI, RỐT CUỘC NÓ CŨNG TÌM LẠI MÌNH

Họ và tên: Nyx

/Số phận chính là ngai vàng của mỗi người. Nếu bạn không đấu tranh để ngồi lên ngai vàng của chính mình, người khác sẽ ngồi thay bạn./

---

Nó vội vã kiếm tìm nơi cửa sổ. Bên ngoài cái khung hình chữ nhật ấy, lá cây đung đưa, trời xanh trong, có tiếng ríu rít của chim dù chẳng thấy bóng dáng. Căn phòng ngập trong ánh bình minh.

May quá, trời sáng rồi. Kiểm tra xem trời sáng hay chưa, đó là việc làm đầu tiên mỗi khi nó thức dậy. Nó nhớ lại đêm qua. Nó đã cố lên giường thật sớm, ngủ thật sớm, như cái cách con mồi cố chạy khi còn có thể. Nó nhắm nghiền mắt, từ khi nó còn nghe những tiếng động của người nhà nó, cho đến tiếng tắt đèn cuối cùng ngoài hành lang. Và rồi, mọi thứ dần trở về tĩnh lặng. 

Nó ép bản thân không được mở mắt. Nó ép bản thân không được suy nghĩ. Phải ngủ, bằng bất cứ giá nào.

Từ trong bức tường, một người bò ra và chộp lấy nó. Nó choàng dậy, mở to mắt, sống lưng lạnh ngắt. Căn phòng bao trùm bởi màn đêm, ánh đèn ngủ le lói. Chẳng có ai cả.

Nó thừa biết người đó là tưởng tượng, nhưng nó vẫn sợ. Trí tưởng tượng của nó mất kiểm soát khi về đêm và trở thành cơn ác mộng sống.

Nó thử nhắm mắt lần nữa. Có một người đang đứng ở góc tối của căn phòng. Nó lại mở bừng mắt. Nửa đêm rồi.

Nó muốn đi tìm người lớn, hay đúng hơn, tìm cảm giác an toàn, nhưng mọi người đều đã ngủ. Khi đang ở lưng chừng giấc mơ, cho dù là ai cũng trở nên thiếu phòng bị.  Nó muốn gọi mọi người dậy, muốn mở đèn thật sáng, nhưng nó sợ bị mắng. Nó muốn chìm vào giấc ngủ say, nhưng nó sợ trí tưởng tượng của chính mình. Đêm. Nỗi sợ chồng chất lên nhau, đè lên người một đứa nhóc. Nó mở căng mắt cho đến khi cơ thể cưỡng ép nó thiếp đi vì mệt nhoài. Nhưng nó chỉ ngủ được chừng mươi phút trước khi bị trí tưởng tượng vực dậy. 

Buổi đêm của nó tóm gọn trong choàng tỉnh và sợ hãi, và rồi nó mệt, mệt tới mức thiếp đi. Đêm qua, lần cuối nó thiếp đi là 4 giờ sáng.

Trời đã sáng rồi. Sẽ không sao cho đến đêm kế tiếp.

*****

Nó rửa mặt để tỉnh táo, thay đồ và đến trường. Nó luôn đến trễ vì ngủ dậy trễ. Trong trường nó, mỗi khi học sinh muộn giờ học thì cả lớp sẽ bị trừ điểm thi đua. Nó bước vào trong ánh mắt chán ghét của lũ bạn. Có đứa mắng nó, lớn tiếng xì xào về nó, nó chỉ biết cúi gằm mặt. Nó bị cả lớp xa lánh. Người dẫn đầu cả lớp xua đuổi nó là lớp trưởng, cũng từng là người bạn đầu tiên nó có. Nó sợ hãi những giờ trưa chỉ biết cắm cúi ăn một mình một bàn, những giờ nghỉ chỉ biết ngơ ngẩn nhìn các bạn chơi đùa với nhau, những lúc chia nhóm chỉ biết lúng túng nhìn các bạn tránh né mình.

Có một lý do nữa, rằng gia đình nó khá giả nhưng nó không được dùng tiền, bởi lẽ cha mẹ nó luôn nghiêm khắc. Trong cái ngây thơ của thời tiểu học ấy, nó làm sao hiểu “khá giả” là gì. Nó chỉ nghe từ miệng lũ bạn: 

“Nhà giàu là tự cho mình cái quyền đi trễ à? Ra khỏi lớp đi!”

“Tội nghiệp ghê, không có tiền đi căn-tin luôn hả? Tưởng giàu lắm!”

Có hai điều nó mong chờ mỗi ngày: Nắng bình minh và tiếng trống tan học.

*****

Cuộc sống của nó khác đi một chút khi nó chuyển trường, đến một nơi hoàn toàn đối lập. Một ngôi trường có vật chất hiện đại, bạn bè đều có gia đình khá giả, hầu hết đều có rất nhiều tiền tiêu, rất nhiều đồ hiệu. Một ngôi trường sang trọng, và phức tạp đến mức nó bị quay cuồng, chóng mặt buồn nôn cũng không dừng lại được. Vì sao? Ở nơi này, học sinh đánh giá nhau bằng nhan sắc, đồ hiệu và mức chịu chi. Còn nó, nó không được tiêu tiền thoải mái như vậy, bởi lẽ cha mẹ nó không cho phép. Thực tế chính là, gia đình nào giàu hơn không quan trọng, quan trọng là gia đình nào cho con cái nhiều tiền tiêu hơn.

Điểm xuất phát của nó ở cuối bậc thang. Không có nhan sắc, không có tiền tiêu, vì thế mà tự tin cũng không có. Nó bị bắt nạt và thường xuyên bật khóc giữa lớp, đôi mắt không bình thường của nó bị lấy ra làm trò cười, bị bạn bè xem thường và phản bội. Thậm chí, những “người bạn” mà nó có, cũng chỉ tạm thời chơi với nó và gạt nó sang một bên khi tìm được một đứa xinh đẹp, hào phóng hơn.

Lớn lên một chút, để trốn chạy khỏi cái quá khứ thấp tầm thường đó, nó trở thành một kẻ ôm chân, hùa theo và nịnh nọt đứa xinh nhất, giàu nhất, giống như nịnh thần tán tụng nhà vua. Dần dần, nó có được thứ nó muốn - đi bên cạnh “nhà vua”, hưởng ánh hào quang của “nhà vua”, được “nhà vua” che chở, thậm chí còn được tiêu tiền của “nhà vua”, có tiếng tăm và được tôn trọng.

Mỗi đêm của những ngày tháng thăng hoa ấy, nó lại thẫn thờ trong bóng tối. Tối, tối đến mức chẳng thấy bàn tay mình, tối đến mức chẳng thấy tia sáng nào của trăng sao, tối đến mức chẳng thấy tương lai, tối đến mức nó chẳng nhận ra bản thân mình nữa.

Đã có một nỗi sợ khác thay trí tưởng tượng mà nuốt chửng lấy nó.

“Nhà vua” cho nó mọi thứ, và cũng có thể lấy đi mọi thứ. Hoặc, một khi ngai vàng của “nhà vua” sụp đổ,... Nó thấp thỏm. Khi mất đi thứ ánh sáng vay mượn đó, nó chỉ còn là mảnh trăng tàn, không hơn không kém.

Giá trị của nó chỉ có thể phụ thuộc vào ngai vàng của người khác sao? Ngày mai, nó sẽ lại ca tụng những người mà nó ghét, tươi cười mà nói ra những lời trái ngược với lòng mình. Mọi lựa chọn trong cuộc đời nó sẽ do người khác quyết định, nó chỉ có thể vui vẻ tuân theo.

Có thể một lần tỏa ra thứ ánh sáng của chính mình, được không?

Có một thời khắc huy hoàng được ngồi lên ngai vàng của chính mình, được hay không?

*****

Cơ hội tựa như một chuyến tàu. Khi tàu đến, ai đó phải sẵn sàng để bước lên, nếu không, họ sẽ phải nhường chỗ cho người khác và lỡ mất chuyến tàu. Nó được chuyển trường lần nữa. Chuyến tàu đến rồi. Nó lao lên không chút do dự. Đi đến đâu cũng được, nó không muốn dừng chân ở những hư vinh vay mượn thêm một phút giây nào nữa. Ở ngôi trường mới này, nó sẽ làm lại tất cả. Trường lớp ấy mà, ngoài ngoại hình, tài chính thì học lực là một vũ khí không thể chối bỏ, và nó thì có một chút tư chất trong học tập. Đó là may mắn.

Những thứ nó cần, nó sẽ dùng năng lực của bản thân mà đoạt lấy. Khó khăn hơn rất nhiều so với khi vay mượn, và chính những khó khăn sẽ thêu dệt nên giá trị của bản thân. Nó biết, từng giây phút nỗ lực sẽ đưa nó vượt qua rất nhiều kẻ lười biếng trên thế gian này, nhưng nó không nỗ lực vì ai khác cả.

Nỗ lực vì bản thân nó và trở thành con người nó muốn, bởi vì nó có năng lực làm điều đó và bởi vì nó chỉ có một cuộc đời.

Chuyến tàu năm ấy đã đưa nó đến hiện tại, khi nó viết ra những dòng này. Phải, nó vẫn chưa thực sự mạnh mẽ, vẫn có lúc lúng túng trước cái nhìn của người khác, vẫn sợ hãi những lời phán xét chê bai. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, nó đang làm được.

Nó tìm thấy chính mình, sau vài lần sợ hãi, vài lần mệt mỏi, vài lần rơi xuống vực sâu và vài lần lạc lối.  Mỗi ngày, nó thức dậy và tự hỏi, rằng nó có đang là người nó muốn hay không. Nếu câu trả lời là không, nó sẽ cố gắng tới cùng. Bởi vì nó có ước mơ. Xa vời thì sao? Có đi thì mới đến.

---

#bila #đọc_để_trưởng_thành

Đọc các bài dự thi tại: https://bila.vn/blogs/nguoi-truyen-cam-hung. Các bài viết ấn tượng sẽ được Bila đăng trên fanpage Bila - Đọc để trưởng thành vào 15h và 20h hằng ngày.

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top