Giỏ hàng

REVIEW "Tuổi thơ dữ dội": Tuổi Thơ Đi Qua Những Mùa Bom Đạn

Tôi biết đến những trang sử hào hùng của cha ông qua những câu chuyện thời hậu chiến - những câu chuyện kể về mùa ra đi không có hoa đỏ rực rỡ trong tim mà vẫn hào hùng và bừng bừng ý chí chiến đấu. Tôi tự hào về đất nước “ra ngõ gặp anh hùng”, nơi mà mỗi người dân, dù nhỏ bé cũng là một người lính kiên cường chẳng nao núng trước đạn bom. Và tôi bắt gặp những cô cậu thanh niên nhỏ bé nhưng đầy quả cảm với tình yêu nước nồng nàn như thế trong “Tuổi thơ dữ dội” của Phùng Quán.

Không ngôn từ hoa mĩ, trau chuốt, không có những khung cảnh đẹp như trong mơ. Viết về một tiểu đội trinh sát thiếu niên, trang văn của Phùng Quán trần trụi đến đau thương, kể về những cuộc đời còn non trẻ nhưng sẵn lòng hiến dâng cả xương máu.

Tôi nhớ về người tổ trưởng đoàn trinh sát Vịnh - sưa. Lớn lên bằng những bạo hành và đòn roi, cả tuổi thơ là những tổn thương nhưng chẳng vì thế mà tâm hồn bị bào mòn, chai sạn. Ở tuổi 14, lứa tuổi hồn nhiên, ngây ngô vẫn cần những bao bọc chở che, cậu đã ra dáng một người lính thực thụ. Trong một đêm đi tìm đồng đội, Vịnh - sưa bị lạc vào đồn bốt - nơi quân địch che giấu vũ khí. Cậu đặt cược cuộc đời mình lên trên sự tự do của tổ quốc, lấy rèm cửa làm cờ hiệu, trèo lên nóc nhà vẫy cờ về phía đài quan sát của quân ta. Người lính dũng cảm ấy đã bị địch phát hiện và bắn chết. Vẫn dáng đứng thẳng ngạo nghễ và ngang tàng, cậu bé Vịnh - sưa ra đi với những đóng góp to lớn cho cuộc chiến đang đến hồi cam go và khốc liệt.

Tôi nể phục Lượm - người chiến sĩ Việt Minh mạnh mẽ, rắn rỏi. Biết bao đòn roi tra tấn nhằm vào thân hình gầy gò, bé bỏng, biết bao nỗi đau tinh thần khi nhìn những người đồng đội lần lượt ngã xuống, em vẫn kiên cường bước tiếp. Những đòn roi không làm em run sợ, những nỗi đau không làm ý chí bị lung lay. Trái lại, chính những nỗi đau đã làm cho tình yêu nước bùng cháy mạnh mẽ, và em thành công vượt ngục chỉ với hai bàn tay đầy những vết thương, với trái tim nồng nàn tình yêu nước, và với niềm tin sắt đá vào ngày mai độc lập.

Và còn nhiều, nhiều nữa những người chiến sĩ bé bỏng nhưng khiến ta phải nghiêng mình nể phục. Đó là cậu bé Quỳnh sơn ca - một ngọn gió mát lành thổi vào tâm hồn người lính những giai điệu hạnh phúc. Kiên quyết không trở về gia đình - nơi người cha là Việt gian bán nước để sống cuộc sống chẳng phải lo nghĩ, từ chối cám dỗ về những ngày tháng được sang Thụy Sỹ chữa bệnh và thành tài với cây đàn dương cầm trị giá vài chục lượng vàng thay vì phải ăn cháo loãng với mấy con tôm khô mặn chát hay uống thuốc kí ninh hòa với nước trời. Đó là cậu bé Mừng gầy chỉ còn da bọc xương, vẫn khiến người đọc xót xa với câu nói tha thiết đầy dằn vặt “Anh ơi, anh đừng nghi em là Việt gian nữa anh hí!”....

Chiến tranh rời xa nhưng những đau thương mà nó để lại sẽ chẳng bao giờ có thể nguôi ngoai. Chúng tôi, những người con sinh ra trong thời bình, chẳng bao giờ biết đến khói lửa đạn bom, xin dành cho những người lính bé nhỏ ấy tình cảm yêu thương và trân trọng nhất. Và mỗi chúng ta hãy để trái tim ngân vang lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà thấm thía, rằng hãy trân trọng cuộc sống, hãy sống hiến dâng và đừng ngần ngại cho đi.

Nội dung: Thanh Long - Bila Team

Ảnh: Tiên Nguyễn - Bila Team

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top