Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Bài Học Về Tình Thương Và Sự Hi Sinh Của Người Mẹ

BÀI DỰ THI 113: 

Họ tên: Lê Hồng Nhung

Chuyện của sách "Mẹ ơi, con sẽ lại về" - Hong Yeong Nyeo – Hwang An Na

----------

Tôi tên "Mẹ ơi, con sẽ lại về", sinh năm 1995, là sự đan xen giữa phần nhật ký của mẹ Hong Young-nyeo và phần kể chuyện của cô con gái đầu Hwang Anna.

Không gửi vào tôi một câu chuyện sâu sắc hay những triết lí nhân sinh cao cả, bởi mẹ không phải một nhà văn, nhà thơ hay nhà hiền triết, mẹ chỉ đơn giản là một bà mẹ già. Mẹ gửi vào tôi những nỗi niềm tâm sự tuổi xế chiều qua từng con chữ, có chút ấm áp, có chút bi thương. Điều kì diệu là mẹ chưa bao giờ được đến trường học chữ, hơn 70 tuổi tự học bảng chữ cái Hàn Quốc và tạo nên tôi-kết tinh của những nét chữ còn vụng về và ngữ pháp vẫn còn sai đôi chỗ. Nhưng có sao kia chứ, bởi những xúc cảm mà mẹ truyền đạt trên trang giấy chẳng thế nào chỉ diễn tả bằng lời!

Mẹ tâm sự với tôi mười năm, cũng là mười năm chật vật sống chung với bệnh tật của mẹ. Mẹ bảo bệnh của mẹ là thứ bệnh không biểu hiện ra ngoài, không ai hay biết, căn bệnh này chính là nỗi thống khổ của riêng mẹ. Mẹ âm thầm chịu đựng và chống chọi những đớn đau thể xác hành hạ cùng nỗi cô đơn trống trải, nhưng mẹ cứ mãi trăn trở việc gây phiền hà cho con cháu. Suốt mười năm, mẹ kể tôi nghe biết bao nhiêu chuyện vui buồn, có khóc, có cười, có sinh ly, tử biệt. Mẹ kể tôi nghe về Mu Nam của mẹ, Mu Nam đã chết khi còn quá nhỏ, chết khi chỉ mới chín tháng tuổi. Mẹ kể tôi nghe cuộc sống ở nhà chồng, nơi mẹ thức thâu đêm suốt sáng, nơi người chồng cách mẹ như trời cách đất. Mẹ kể tôi nghe về những kỉ niệm ở nhà ngoại, về người mẹ yêu dấu. Mẹ kể với tôi về những người đã đi trước một bước, mẹ chưa bao giờ hết thương cho những người ấy, mẹ tin rằng họ vẫn đợi mẹ nơi suối vàng óng nhất, nơi có tiếng chim hót yên bình nhất...Tôi biết thương yêu người mẹ già của mình hơn, cũng biết trân trọng những bà mẹ trên thế gian này hơn nữa. Bởi câu chuyện mẹ kể, đọng lại trong tôi, khiến tôi nhận ra rằng những người mẹ cũng đã chờ đợi, cô đơn, thậm chí tuyệt vọng nơi hoàng hôn của đời người. Không phải người mẹ nào cũng chịu đựng nỗi đau như nhau, nhưng mẹ Hong Young-nyeo của tôi, mẹ đã truyền tải những nỗi đau ấy qua con chữ vụng về, mẹ đã tặng chúng tôi những bài học quý giá nhất đời và cả tình yêu vô bờ bến.

Cô con gái Hwang Anna càng khiến tôi ý thức hơn về tình thương và sự hi sinh của người mẹ. Khóc cho con, thương yêu con, đến già lại sợ phiền hà đến con cái mà tủi thân một mình. Có biết bao nhiêu người mẹ như thế trên đời? Câu trả lời là vô số, có người mẹ nào không thương xót con mình cơ chứ!

Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm...đời người có mấy lần mười năm như thế? Ta khi nào còn được trông thấy nụ cười của mẹ, khi nào phải lìa xa? Đừng để yêu thương trở nên quá muộn bạn ạ. Thấu hiểu, quan tâm và yêu thương mẹ nhiều hơn, để thấy lòng mình thôi hối hận về những ngày thương yêu dang dở cùng tình hi sinh vô bờ bến của mẹ!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top