Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Cuộc Đời Là Những Chuyến Hành Trình Dài

BÀI DỰ THI 79:

Họ tên: Trương Huỳnh Hương

Chuyện của sách "Hoàng Tử Bé" - Antoine de Saint-Éxupéry

------ 

Cuộc đời là một chuyến hành trình dài với những trạm dừng bất chợt. Và ở một trạm dừng nào đó, ba tôi-nhà văn Pháp Antoine de Saint-Éxupéry đã tạo ra tôi như người bạn đồng hành cùng một cậu bạn nhỏ đặc biệt, người mà ông ấy đã dành cả đời để tìm kiếm và chờ đợi. Đến đây, các bạn đã nhận ra tôi rồi chứ? Tôi là "Hoàng Tử Bé" đây. Có thể bạn đã đọc tôi, hoặc cũng có thể bạn đã nghe về tôi. Thôi thì hôm nay, bạn chỉ cần ngồi xuống đây, tôi sẽ tự kể về mình, về những suy nghĩ chất chứa bấy lâu trong tôi.

Tôi nhớ mãi câu nói của ba tôi "Tất cả mọi người lớn ban đầu đều là những em bé. (Nhưng ít người trong số họ còn nhớ điều này)". Thế giới giữa trẻ em và người lớn ngăn cách nhau bởi bức tường cao lắm. Cao đến nỗi chẳng thể nhìn thấy được bầu trời bên kia. Nhưng tôi may mắn được theo chân cậu hoàng tử, nhìn cậu chăm sóc, bảo vệ hoa hồng của mình, dẫu nó có đỏng đảnh, có dối lừa thì cậu vẫn thương, vẫn yêu. Cũng trên chặng đường ấy, tôi và cậu được gặp rất nhiều "người lớn". Chúng tôi chẳng hiểu nổi họ, cậu bạn nhỏ của tôi chỉ bảo rằng "Những người lớn thật rất kỳ quặc-Những người lớn chắc chắn là kỳ quặc rồi-Những người lớn nhất định là rất kỳ quặc".

Cuối cùng, cậu đặt chân xuống Trái Đất. Cậu gặp rắn, con vật luôn tự hào về nọc độc của mình, nhưng đứng trước một thiên thần, nó cũng không nỡ làm hại. Rồi cậu bắt gặp vườn hoa hồng, nhận ra sự giả dối của bông hoa mà cậu đã hết mực yêu thương. Nhưng điều đó đã thay đổi khi cậu gặp cáo. Cáo nói với cậu những điều nó gom nhặt được, rằng chẳng có gì quan trọng ngay từ đầu, chỉ là chúng ta dành quá nhiều thời gian và khiến chúng trở thành một phần của ta. Và bông hoa hồng của cậu cũng vậy, cô ấy là duy nhất trên vũ trụ này.  Cậu ấy có gặp ba của tôi nữa, hình ảnh con cừu nhỏ trong cái hộp mà ba tôi vẽ cho cậu vẫn còn in rõ nét trong người tôi này. Ba tôi thương cậu lắm. Lúc cậu ấy ra đi, cậu còn tặng lại cho ông ấy nụ cười của mình. Cậu không chết, chỉ là cái thân xác này nặng quá, cậu không mang theo nổi thôi, cậu không chết, không chết...

Có một vì sao rơi xuống và rồi đêm ấy, vì sao đó quay trở lại bầu trời. Ngôi sao ấy nhỏ lắm, nhưng ngày ngày vẫn luôn tỏa ra thứ ánh sáng đẹp nhất, trong sáng nhất mà chỉ những người yêu thương cậu mới có thể nhận ra. Bởi vì một lẽ "mắt vốn mù lòa, phải dùng trái tim mà tìm kiếm". Tim tôi có cậu, tôi chắc chắn sẽ nhận ra.

Suốt cuộc hành trình đó, tôi hiểu rằng bất kỳ ai dù chỉ xuất hiện ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời chúng ta, dẫu tốt hay xấu, thì họ cũng đã dạy ta một điều gì đó. Và tôi cũng biết rằng hạnh phúc không xa vời như tôi từng nghĩ. Chỉ cần bản thân biết trân trọng thời điểm hiện tại, thì dù sao này có chia xa, ta cũng không nuối tiếc.

Ba ơi… con biết ba đã dành cả đời mình để chờ đợi và bảo vệ cậu bé này trong tim mình. Giờ ba không thể chờ được nữa… Nay...ba để con thay ba nha. Hình ảnh của cậu, nơi cậu xuất hiện, ba đã vẽ trong người con rồi. Con vẫn chờ ngày cậu ấy quay trở lại. Con sẽ đưa chính con cho cậu ấy, để Hoàng tử biết rằng ba đã thương cậu đến nhường nào, nhớ cậu nhiều ra sao. Lúc ấy, con lại được nhìn thấy nụ cười của cậu thêm lần nữa. Con mong ở đâu đó giữa thế gian này, ba và cậu ấy sẽ tìm gặp nhau vì con hiểu trái tim của hai người đã nối liền. Con hy vọng đó sẽ là một cuộc gặp gỡ mãi mãi chẳng có sự chia xa.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top