Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Dù Có Chuyện Gì, Cũng Hãy Cười Lên Nhé!

BÀI DỰ THI 10:

Họ tên: Vũ Phương Thùy

Chuyện của sách “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ” - Cảnh Thiên

------              

Hì, xin chào các bạn.biết làm sao đây? Haizzz... 

Các bạn biết tôi là ai không? Tôi là “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ” nè. Tôi chính là con cưng của chị Cảnh Thiên. Tôi là một cuốn sách khá may mắn nên cũng có thể gọi là nổi nổi trong giới ‘sâu bít’. Vậy mà trớ trêu thay ngay sau khi nhìn thấy tôi, chủ mới của tôi đã quẳng ngay tôi vào đống sách cũ rồi bê quyển truyện ngôn tình lên đọc. Bên cạnh tôi là biết bao người bạn sách kỹ năng sống đồng cảnh ngộ với mình. Hỏi ra thì mới biết chủ của mình chỉ thấy sách nổi tiếng thì mua cho có chứ cũng chẳng buồn động đến bao giờ, mua để cho bạn bè thấy mình là người có học thức. Tôi thực sự cạn lời luôn, thầm nghĩ cuộc sống tươi đẹp của mình có lẽ kết thúc thật rồi. 

Nhưng, bạn biết không, có một ngày cô bé ấy ngồi co ro một mình khóc nhưng không dám phát ra tiếng. Mới về nên cũng chưa quen cô bé này, nhưng nghe bạn bè xung quanh nói rằng khi đối mặt với mọi người, cô bé này hay cười lắm, chỉ khi một mình cô bé mới khóc đau đớn thế này. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Sao phải khổ như vậy, buồn thì khóc, vui thì cười, tại sao phải tạo một cái kén kiên cường và hoàn mỹ để chui vào và không dám chui ra như vậy. Sống như vậy thoải mái sao? Tôi muốn khuyên cô bé mấy câu nhưng cô bé không chịu động vào tôi thì tôi 

Thôi, kệ đi. Nhưng kỳ lạ thay, không biết động lực nào thôi thúc cô bé lúc nào cũng chỉ biết lăn lê đọc truyện ngôn tình này chạm vào tôi. Cô bé khóc nhiều hơn, nước mắt rơi xuống người tôi, mặn chát. Khóc đau đớn như thế có lẽ mọi chuyện đã đạt đến cực hạn của sức chịu đựng rồi. 

Tôi bất ngờ cảm thấy như mình có sức mạnh siêu nhiên, bắt đầu đọc được nội tâm của cô bé: “Mình mệt mỏi quá rồi, không ai yêu thương mình hết, mình đã cố gắng trở nên hoàn mỹ nhất nhưng mà tất cả những người đến cuộc sống của mình đều ra đi trong nháy mắt. Mình chưa đủ tốt hay chẳng có ai ưa nổi mình? Từ trong ra ngoài, mình chả có gì cả. Mình thối nát quá rồi. Bao nhiêu vận đen đều rọi vào mình, lúc nào mình cũng thất bại, Thượng đế bỏ qua mình rồi.”. “ Sao lại có con người tiêu cực như thế nhỉ?” – tôi thầm nghĩ, tôi muốn nói với cô bé là chẳng có ai là bị Thượng Đế bỏ rơi cả, người đóng lại cánh cửa này của bạn thì sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác. 

Trong lúc đau khổ tột cùng, cô bé ấy cuối cùng cũng mở tôi ra, cả một ngày trời, cô bé ngồi lì trên bàn để đọc những dòng tâm sự của chị Thiên trong tôi, nước mắt của cô bé rơi trên khắp mọi trang trên người tôi, đôi lúc cô bé còn mỉm cười, lẩm bẩm: “Đúng, sao mình lại phải khổ thế nhỉ? ‘...Vận mệnh đem đến cho bạn thất bại chính là muốn bạn chứng minh cái gọi là ‘phản kích khi bị dồn đến đường cùng’ ”  đúng, có lẽ mình cố gắng chưa đủ.” Sau đó cô bé còn lấy bút đánh dấu tô lên những dòng chữ trên trang giấy: “Cho dù cuộc sống có hàng ngàn lí do để bạn khóc lóc, bạn cũng phải tìm ra hàng vạn lí do để mỉm cười.” 

Cô bé mỉm cười, lần đầu tiên tôi thấy cô bé ấy mỉm cười chân thật đến thế. Đó mới là nụ cười mà tôi mong muốn, nụ cười của sự yêu đời, yêu cuộc sống. Tôi bỗng cảm thấy cô bé ấy thật tuyệt. Con người chỉ tuyệt khi học sống thật với chính bản thân mình. Từ hôm đó, cô bé ấy không khóc một mình nữa. Tôi vui lắm, thì ra tôi cũng có cái năng lực ấy, năng lực cảm hóa con người.

Tin tôi, không gì là không thể. Cô chủ cố lên và các bạn cũng cố lên nhé!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top