Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Hướng Nội Hay Hướng Ngoại Cũng Không Quan Trọng Bằng Hướng Thiện

BÀI DỰ THI 59:

Họ tên: Võ Trương Gia Hân

Chuyện của sách ““Tại sao em ít nói thế?” - Huy Đức

------

Chào quý bạn đọc thân mến!

Với thế kỉ đi đầu công nghệ như hiện nay, chắc có lẽ, việc đọc sách giấy cũng dần dần bớt đi, thay vào đó là quý độc giả sẽ sử dụng facebook, Instagram… nhiều hơn. Vì thế hôm nay tôi xuất hiện ở đây với tư cách giới thiệu bản thân cũng như muốn quý bạn đọc trải lòng về thế giới của tôi – thế giới của những người hướng nội – nơi của sự lắng nghe và thấu hiểu.

Bản thân tôi từ trước đến giờ, một con người không có gì nổi bật, khi làm bất cứ điều gì đó với sự quyết tâm cao và mãnh liệt. Nhưng thành quả thì luôn đi ngược lại với chính công sức của mình, kết quả chung cuộc luôn nói với tôi rằng “may mắn đã bỏ quên tôi rồi”. Do vậy, khi tôi được cô chủ chọn trong hàng vạn các bạn ở cùng tôi thì đó là điều may mắn nhất đối với tôi và sự che chở của cô càng lớn lao qua từng ngày. Tôi đã từng nghe lời Phật dạy rằng: “Với người không có duyên, dù có bao nhiêu cũng là thừa; còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện, bạn cũng có thể thức tỉnh mọi giác quan của họ”. Tôi và cô chủ cũng như thế, vì hữu duyên nên càng ngày tôi và cô ấy càng thấu hiểu nhau hơn. Còn về cha tôi, trong ký ức của tuổi thơ tôi không nhớ rõ ông là một người thế nào, tôi chỉ nhớ ông ấy tên Huy Đức và là người giúp tôi tạo nên một thế giới như thế này.

Cách mà tôi đến với thế giới này là giúp cho các bạn hướng nội hướng ra bên ngoài thế giới và việc tôi được sinh ra là để hoàn thiện thế giới ấy. Tuy nhiên, việc gì cũng có hai mặt của nó, và có những quý độc giả cảm thấy tôi thật nhàm chán. Có nhiều độc giả chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài của tôi mà thích, vì đôi mắt của tôi khá đẹp mọi người ạ! Có lần tôi nghe cô chủ thì thầm với tôi rằng: “Đôi mắt của em đẹp lắm”. Đúng như thế, đôi mắt của tôi khá đẹp, đẹp theo kiểu mà chỉ cần nhìn vào nó, bạn có thể say đắm cả ngày. Nhưng mà các bạn ơi, hãy nhìn vào tâm hồn của tôi, tôi và cha tôi đã nỗ lực rất nhiều để giúp các độc giả hiểu và chinh phục thế giới ấy đấy. 

“Tại sao em ít nói thế?”

Gần như tất cả mọi người, từ bạn bè, thầy cô đến những người mới gặp đều hỏi tôi câu này. Thật sự, tôi im lặng là vì đang mải mê quan sát mọi thứ diễn ra xung quanh hoặc đang có dòng suy nghĩ cứ chạy mải miết không ngừng. Đôi lúc, tôi thích nhìn mọi người nói chuyện với nhau, cười đùa với nhau hơn là tham gia vào. Hoặc đơn giản, tôi im lặng chỉ vì tính cách sinh ra đã thế!

Thế giới của tôi đơn giản lắm, chỉ cần cho tôi ở một nơi yên tĩnh như một góc của một quán cafe hay nơi nào đó ít người là được rồi. Tôi không thích ồn ào, vì những nơi ồn ào sẽ hao phí năng lượng rất nhiều. Tôi thích quan sát, tôi có kỹ năng lắng nghe rất tốt, nếu bạn buồn hay thất vọng hãy tìm tôi, tôi sẽ giúp bạn trải lòng mình. Nhưng ở trong thế giới hướng nội lâu ngày, tôi lại muốn bộc bạch để hướng ra ngoài thế giới khác, đôi khi tôi ước tôi có thể sống trong thế giới của người hướng ngoại. Vì sao ư? Vì khi bước ra ngoài đám đông tôi khá e dè, đôi lúc tự trách bản thân không thể mở lòng. “Đi một ngày đàng học một sàng khôn”, tôi nghiệm ra rằng không hẳn bản thân tôi sẽ đắm chìm vào thế giới của tôi hoàn toàn, mà phải tùy thuộc vào trường hợp để mình ứng phó các bạn ạ. Thế giới của tôi là thế nơi của sự lắng nghe và luôn luôn thấu hiểu, tuy nhiên, đôi lúc tôi ngại mở lòng mình. Vì thế tôi rất mong quý độc giả dù thích hay không thích hãy thử mở lòng và đắm chìm vào thế giới của tôi một lần nhé! Nếu tôi cảm nhận được sự chân thành từ phía bạn thì tôi không ngại việc mở lòng mình đâu ạ!

Lời kết, tôi muốn nhắn nhủ với quý độc giả rằng: “Hướng nội hay hướng ngoại cũng không quan trọng bằng hướng thiện” bạn nhé!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top