Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Làm Thế Nào Để Con Người Có Thể Hạnh Phúc?

BÀI DỰ THI 61:

Họ tên: Lê Thảo Nguyên

Chuyện của sách "Dám Bị Ghét” - Kishimi Ichiro và Koga Fumitake

------

Gửi con người - những kẻ đã, đang và sẽ trị vì cả thế giới!

Tôi, Dám Bị Ghét - đứa con tinh thần của Kishimi Ichiro và Koga Fumitake - rất lấy làm vinh dự khi có mặt ở đây để nói lên đôi ba dòng cảm xúc của mình cũng như cất lên hồi chuông cảnh tỉnh… dành cho các bạn! Qua tài năng của hai người cha, tôi nhận thấy được một điều khá rõ ràng: Con người chứa những lỗ hổng từ sâu bên trong cần được chắp vá.

Cùng tạt qua một vài điều nho nhỏ về bản thân tôi đã nhé. Tôi ấy à, một cuốn sách nhỏ gọn và vuông vức, tôi khoác lên mình một bộ y phục hết sức tinh tế và hiện đại với ba thứ màu đơn sắc riêng biệt, tôi là một Bestseller với nhiều bản dịch khác nhau … vân vân. Nếu là các bạn, có lẽ, à không, tôi chắc chắn rằng phần lớn các bạn lúc nào cũng bấu víu vào những vỏ bọc bên ngoài của mình để tự tôn thờ bản thân thái quá, để hòa hợp vào thứ các bạn gọi là “xã hội” như tôi vừa mới làm. Thế nhưng, chúng tôi không phải là con người, chúng tôi là những quyển sách. Mà đã là sách, chúng tôi không cần gì vẻ bề ngoài hào nhoáng hay danh tiếng vọng lại. Cần để làm gì cơ chứ? Để các bạn phớt là giá trị đích thực của chúng tôi hay sao? Riêng tôi, với hiện thân của triết học, tôi không cho phép mình tự hào về những điều mà hai người cha đẻ của tôi không mong đợi khi các ông đã dành hết tâm huyết để đúc kết nên một Dám Bị Ghét” ngày hôm nay. 

“Triết học? Nghe vĩ đại quá đấy.” Thôi đi con người, mỉa mai hay ngưỡng mộ, tôi chẳng cần biết, nhưng các bạn đừng thốt ra những câu chữ đại loại như thế chứ. Tôi đoán đúng rồi phải không? Tại sao tôi biết ư? Bởi con người các bạn quá dễ đoán, các bạn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình, những thứ bản thân không làm được hay chưa bao giờ biết đến thì ví nó như một điều đao to búa lớn, nhưng chẳng qua nó chỉ là một phần trong ti tỉ những phần tử thuộc về thế giới con người. Về phần tôi, tôi đã nói, tôi là hiện thân của triết học. Vâng, tôi không muốn và cũng sẽ không bao giờ phủ nhận điều đó, bởi tôi chính là điều mà tôi được tạo nên, không hơn.

Tôi tuy là một trong những cuốn sách Self-help nhưng tôi khác với bạn bè của mình. Nhìn một cách bao quát, tôi trông giống như anh bạn “Nghìn lẻ một đêm” vậy. Nhưng nếu như anh ta cần đến những nghìn lẻ một đêm để tạo nên một tác phẩm vĩ đại, tôi chỉ cần năm đêm để cuộc sống con người trở nên thoải mái hơn – năm đêm chứa những tinh túy bậc nhất. Đúng vậy, tôi ở đây để giúp bạn- theo ước nguyện của các cha. Và cũng để giúp các cha hoàn thành mong ước của mình, tôi có nhiệm vụ dẫn dắt các bạn đi tới câu trả lời cho câu hỏi: LÀM THẾ NÀO ĐỂ CON NGƯỜI CÓ THỂ HẠNH PHÚC. Hạnh phúc, điều này thuộc về triết học đan xen với tâm lí học. Chính vì thế, tôi đã đưa trường phái tâm lí của Alfred Alder-người khổng lồ thứ ba sánh ngang với Freud và Jung- xuất hiện song song với diễn biến cuộc đối thoại giữa một chàng thanh niên bất mãn về cuộc sống của mình và một triết gia. Đối thoại? Phải vậy, từ đầu đến cuối, tôi chỉ chứa những câu đối thoại, đây cũng là một nét chấm phá tạo nên sự khác biệt của tôi. Nào, cùng tìm hiểu sâu hơn về tôi nhé!

ĐÊM THỨ NHẤT: HÃY PHỦ NHẬN SANG CHẤN TÂM LÍ. Nhắc đến sang chấn tâm lí, tôi cho rằng đây là một điều quá đỗi bình thường và hầu như chúng ta đều xem nó như một phần cuộc sống. Nhưng, triết gia lại phủ nhận điều đó theo các thuyết của Alder: Con người không được tạo ra bởi trải nghiệm của bản thân trong quá khứ mà bởi những ý nghĩa của chúng ta gán cho những trải nghiệm đó…

ĐÊM THỨ HAI: MỌI PHIỀN MUỘN ĐỀU BẮT ĐẦU TỪ QUAN HỆ GIỮA NGƯỜI VỚI NGƯỜI. Chính có con người, những niềm vui, niềm u sầu, bi quan và tích cực mới được hình thành. Thử tưởng tượng rằng, bạn là con người duy nhất sống trên vũ trụ, liệu bạn có còn thấy những cảm xúc của bạn liên quan đến những người khác? Thế nhưng, sống thiếu con người là một cuộc sống vô nghĩa. Vậy thì làm thế nào đây, có mâu thuẫn quá không?

ĐÊM THỨ BA: BỎ QUA NHIỆM VỤ CỦA NGƯỜI KHÁC. Con người tuy chung sống với nhau, nhưng ai cũng cần phải lo toan cuộc đời của mình. Bật mí với các bạn một nguyên tắc để sống hạnh phúc nhé, ấy chính là: KHÔNG CAN THIỆP VÀO NHIỆM VỤ CỦA NGƯỜI KHÁC. Con người tuy có qua có lại với nhau, nhưng điều cần phải làm chính là phân biệt rạch ròi công việc của mình và của người. Ta can thiệp vào đời sống của họ, nhưng xét cho cùng, người hưởng những thành quả hay chịu tổn thất lại không phải là ta.

ĐÊM THỨ TƯ: TRUNG TÂM THẾ GIỚI NẰM Ở ĐÂU?  Thật hiển nhiên, trung tâm thế giới không phải bạn rồi! Trái Đất có hơn 8 tỉ người, chẳng có cơ sở gì để khẳng định bạn là cái rốn của vũ trụ cả. Bởi vậy, chúng ta không có lí do nào để kì vọng vào những cống hiến của người khác dành cho bản thân. Điều này sẽ làm bạn thấy thất vọng nhiều hơn là thấy vui đấy, vì tôi đã bảo mà, ai cũng có nhiệm vụ cần làm.

ĐÊM THỨ NĂM: SỐNG HẾT MÌNH “NGAY TẠI ĐÂY, VÀO LÚC NÀY”. Tóm lại, việc bạn có hạnh phúc hay không không nằm ở phép màu của Thượng Đế, nó nằm ở chính lựa chọn của bạn . Thượng Đế chỉ cho bạn một phép màu duy nhất, đó là từng khoảnh khắc trôi qua ở hiện tại. Thế nên, hãy cảm thấy hạnh phúc trong từng giây, từng phút ngay lúc này trước khi đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của mình trong đau buồn.

Thế đấy, cuộc sống của các bạn là những mắt xích nối tiếp nhau. Tuy nhiên, nói thì dễ hiểu nhưng thấm nhuần được ý nghĩa trong tôi không phải chuyện đơn giản. Người này khác biệt so với người kia chỉ thông qua một cuốn sách, nhưng đó lại là hàng nghìn dặm trùng dương. Tôi – Dám bị ghét - luôn chào đón những ai khao khát chắp vá lỗ hổng của chính mình.

Mong rằng ngày chúng ta hội ngộ là ngày mà thế giới của các bạn đầy ắp màu hồng của sự hạnh phúc.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top