[Chuyện Của Sách] Mặt Trời Rực Rỡ Mãi Tỏa Sáng Trên Bầu Trời Xanh Tự Do
Họ tên: Trần Quốc Thanh
Chuyện của sách " Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ"- Khaled Hosseini
------
Chúc mừng Việt Nam, tôi nghe nói các bạn vừa hoan hỉ lớn khi chiến thắng đại dịch thế kỉ, ở Việt Nam chắc hẳn đang vui và yên bình lắm nhỉ. Ước gì quê tôi cũng được như vậy. Những ngày gần đây à không phải nói là kể từ nhiều thập kỉ qua. Afghanistan của tôi đang gồng mình chịu đựng những xung đột vũ trang vô cùng gay gắt, dân tộc tôi đang bất lực bị hành hạ bởi nghèo đói, cơn khủng hoảng về người tị nạn vô cùng trầm trọng. Nhận thấy thực trạng đau thương này cha đẻ của tôi ( nhà văn Khaled Hosseini ) đã viết lên tôi bằng số phận của những người phụ nữ yếu mềm còn đang bị song kìm cả về cổ tục lẫn thực tại hành hạ. Số phận của tôi gắn liền với số phận của hai người phụ nữ, hai tuổi thơ trái ngược nhau nhưng những biến cố cuộc đời đã vô tình chung buộc họ chung với nhau. Tôi muốn nhắc đến Mariam và Laila. Một là đứa con rơi mà cha mình không thể thừa nhận, một là đứa trẻ với tuổi thơ hạnh phúc, được sống trong nhung lụa. Năm tháng trôi đi, một ngày kia bước ngoặt cuộc đời đã thay đổi với từng người. Khiến họ từ việc không cam lòng làm vợ của một người đàn ông thành cam tâm trở thành vợ của ông ta rồi lại bùng cháy lên khao khát được tự do.
Xuyên suốt cuộc đời của họ, ta thấy toàn bộ sự thật cay đắng về số phận của những người phụ nữ Afghanistan phải trải qua. Hạnh phúc, sự tan vỡ, đắng cay, tủi nhục nhưng như mặt trời rực rỡ mãi toả sáng trên bầu trời xanh tự do, cha đẻ của tôi đã phát hiện được phẩm chất đó của họ. Ông đã soạn ra một nốt cao bay bổng giữa bản trường ca với hợp âm lộn xộn và những nốt trầm da diết. Ông đã để họ tự toả sáng.
Nhưng liệu ông có đủ sức và bằng cách nào mà ông có thể để họ toả sáng được trước mây đen kín trời. Ông đã để cho họ cầm súng chiến đấu chăng? Nếu bạn muốn biết thì hãy cùng tôi trải mình vào nổi đau âm ỉ này.
Tên tôi là "Ngàn Mặt Trời Rực Rỡ". Vâng! là "Ngàn" chứ không phải là "Một".