Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Sống Nỗ Lực Hôm Nay, Ngày Mai Nhất Định Không Tệ

BÀI DỰ THI 14:

Họ tên: Thùy Trang

Chuyện của sách “Vươn lên hoặc bị đánh bại” - Lý Thượng Long

------

Ngày Chờ, tháng Nhớ, năm Cất Giữ!

Gửi cô chủ nhỏ của tôi.

Nhanh nhỉ? Mới đó mà đã gần tròn 3 tháng, kể từ cái ngày chúng ta chợt nhận ra nhau giữa chốn “đông sách”. Tôi làm sao quên được cảm giác lúc ấy, một cảm giác hạnh phúc đến độ khó mà diễn tả thành lời. Tôi biết cô cũng giống như tôi, bởi cô luôn nâng niu, chiều chuộng tôi như một “ông hoàng” thực thụ vậy. Nhưng những kẻ mới yêu luôn mặn nồng như thế, khi đã thực sự sống cùng nhau, bỗng phát hiện mình còn nhiều điều chưa tỏ rõ cho nhau nghe. Vậy nhân những dịp giải lao sau một giờ học dài, cô hãy đến bên tôi, cùng tôi tâm sự đôi ba lời.

“Vươn lên hoặc bị đánh bại”, một cái tên siêu hay, siêu đáng yêu phải không? Tôi đến với chị cũng vì cái tên đặc biệt này. Tôi là con của bố Lý Thượng Long. Một người mà cô luôn ngưỡng mộ, cũng là tác giả của cuốn “Đại học không lạc hướng” mà cô đang mong ước. Bố là một tác giả trẻ, được đông đảo các bạn trẻ yêu mến. Là một đạo diễn, biên kịch, người sáng lập trang mạng kaochong.com nổi tiếng ở Trung Quốc. Chính tôi và các anh chị khác đã làm nên thành công cho bố. Nghĩ lại thấy thật tự hào.

Còn nhớ mấy ngày đầu mới về nhà chung, cô đã dành rất nhiều thời gian và cả điều tốt đẹp nhất cho tôi. Một ngôi nhà lý tưởng, một phòng ngủ đáng yêu và nơi góc nhỏ kia, một kệ đầy rẫy “đồng bọn” của tôi. Nhiều, nhiều lắm, không kịp mà chào hỏi hết trong cả một đêm. Sau sự choáng ngợp đấy là cảm giác thích thú. Thích vì ngày ngày được cô chăm chút, lau chùi, dọn dẹp và xung quanh những đèn là đèn, thêm chút hương của “chị hoa” bên cạnh. 

Cô biết không? Lúc đầu vui là vậy, hạnh phúc là vậy. Nhưng chính sự “mới ra đời” của mấy tên đồng nghiệp khác, … đã khiến tôi bị đẩy lùi vào bóng tối, nơi góc tường. Tôi đã rất buồn khi bị cô lãng quên, tôi chỉ muốn khóc thật to, nhưng rồi cũng chẳng được gì. Mỗi tuần một cuốn sách mới, chị dần lãng quên đứa em nhỏ bé này. Nhưng không sao vì chị vẫn nhớ đến tôi, vào một ngày mưa mùa hạ.  Sau trận cãi nhau với bố mẹ dưới nhà, cô mệt mỏi bỏ về phòng mình, ngồi tựa lưng vào tường, im lặng, thật lâu. Cô đấu tranh giữa lòng mình, chọn cách “cổ vũ” cho chính kiến của bản thân hay im lặng chấp nhận. Cuộc đời có nhiều thứ thật khiến con người ta phải suy nghĩ. Thôi thì đừng nghĩ nữa, đến bên tôi này, tôi tiếp thêm năng lượng cho. Tôi rất vui vì mình đã giúp chị thoải mái hơn, suy nghĩ chín chắn hơn và đưa ra được những quyết định sáng suốt. Những gì bố đặt nơi tôi đều giúp cô hiểu hơn về cuộc đời, về tương lai. Trải qua những năm tháng của tuổi trẻ, tôi càng hiểu rõ về cô, về cuộc sống đầy bon chen. 

Cũng giống như tên gọi của tôi, chúng ta chỉ có 2 con đường để đi: một là “vươn lên”, dũng cảm tiến về phía trước; hai là chấp nhận bị “đánh bại”. Cuộc sống chẳng giống cuộc đời. Nó lớn hơn so với trí tưởng tượng của tôi. Nhìn thấy cô ngày ngày phải cố gắng, phải đấu tranh, đôi lúc tôi thấy sợ cuộc đời. Sao nó khắc nghiệt, oan trái đến thế? Tôi thấy rõ sự cố gắng của cô trong thời gian qua. Cô không muốn cuộc sống mình giống như bố mẹ, phải ngày ngày lam lũ, bươn chải, chắt chiu từng đồng cho con cái ăn học,... Cô muốn một cuộc sống đủ đầy hơn, một tương lai không phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.

“Thanh xuân này nếu không chọn trở nên nổi bật thì sẽ mãi hối hận về sau!”. Không có lựa chọn nào khác. Một bài học đắt giá từ lúc cô biết tới tôi. Mỗi hành trình cô bước đi cùng tôi, cô như trưởng thành hơn, cô thấu hiểu mọi thứ mà bố tôi đã đặt nơi tôi. Chính tôi là động lực khởi động nguồn nhiệt huyết thanh xuân nơi cô. Câu chuyện về cuộc đời tôi, những câu chuyện sáng nghiệp đầy gian khổ, cùng tình bạn, tình yêu đẹp đẽ, đơn thuần,... Chính sự thiết thực đó đã khiến cô thay đổi tư duy. Trước khi muốn hơn người, cô cần là một người bình thường, sống được như bao người khác.

Sâu hóa thành bướm cũng như phượng hoàng niết bàn, lúc mới sinh ra đều đau đớn vô cùng. Thực ra vật lộn trong kén sâu hay trong ngọn lửa thiêu đốt, đều là tu luyện, nếu như không cố gắng vượt lên, thì sẽ mất tất cả. Nhưng con người lại khác, thất bại không có nghĩa sẽ mất tất cả, cùng lắm chỉ là có tài nhưng thành công chưa đến, chỉ cần làm lại từ đầu là được. Con người đều không muốn nhớ lại khoảng thời gian buồn bã của mình, giống như khi bố tôi gửi gắm nơi tôi.  Không ai muốn nhớ lại những ngày tháng cô đơn, nhưng may mắn là sự cô đơn đó, nghịch cảnh đó cuối cùng giúp chúng ta bước ra khỏi số đông. Cô vẫn nhớ cảnh bố tôi mơ hồ lúc mặc quân phục tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh, đôi mắt long lanh, đứng trên sân khấu dưới ánh đèn chiếu rọi, cảm động vô cùng. Hôm đó, bố lên mạng đăng một dòng trạng thái mới: “Phải trở nên khác biệt với mọi người, phải trở thành người không ai có thể thay thế”. Sau đó, bố giành được huy chương đồng, cuộc thi đó đã thay đổi cuộc đời bố. Không gì là con người không làm được! Chỉ là chưa đủ cố gắng mà thôi! Tôi biết những khó khăn hay vấp ngã đã khiến cô ngả lòng, muốn dừng lại. Nhưng xin cô hãy nhớ “Sống nỗ lực hôm nay, ngày mai nhất định không tệ!”. Đừng quá bi quan và nghĩ tiêu cực cô nhé! Cô chủ nhỏ của tôi, một cô nàng mạnh mẽ. Tôi tin tưởng ở cô, mong cô luôn nỗ lực.

Tôi hy vọng cô và các bạn trẻ sẽ tìm thấy ở bản thân qua câu chuyện của tôi, từ đó có thêm động lực lớn lao để tiến bước về phía trước. Hy vọng rằng tất cả chúng ta sẽ thấy chính mình đang ngày càng tốt hơn, trưởng thành hơn.

Nếu được lựa chọn lại, cô vẫn chọn tôi chứ ?

Mỗi cuốn sách đều mong mình được nâng niu, gìn giữ, cô hãy luôn yêu thương chúng tôi cô nhé!

Mong cô luôn sống vui vẻ, bình an và không ngừng nỗ lực! Tôi sẽ luôn đồng hành cùng cô và người trẻ trong hành trình TRƯỞNG THÀNH đầy gian khổ.

Yêu cô,

Vươn Lên Hoặc Bị Đánh Bại.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top