Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Tình Yêu Là Một Bản Nhạc Đẫm Nước Mắt Và Nụ Cười

BÀI DỰ THI 11:

Họ tên: Nguyễn Ngọc Lương

Chuyện của sách “Nam và Sylvie” - Phạm Duy Khiêm 

------

“Bonjour!” (xin chào)

 Chắc hẳn sau khi nghe thấy âm thanh này, ai cũng sẽ ngạc nhiên bởi một cuốn sách vô tri vô giác lại có thể cất lên lời chào như một thực thể sống vậy, còn chào bằng tiếng Pháp nữa chứ. Đừng vội đánh giá tôi là “thích thể hiện” rằng mình biết nhiều ngôn ngữ, hãy từ từ khai phá tôi để tìm ra nguyên do nhé.

 Để tôi giới thiệu đôi chút về bản thân, tôi là “Nam và Sylvie” - sáng tác bởi nhà văn Phạm Duy Khiêm. Khác với những cuốn sách khác, tiền thân cấu thành nên tôi là những trang nhật ký ghi lại những sự việc đã từng xảy ra, những dòng thư của người thương, gia đình, những điều bình dị thường ngày của bác Khiêm. Bác đã dành mười năm thanh xuân của mình để viết hơn hai nghìn trang nhật ký nhưng đã được rút ngắn lại còn hơn hai trăm trang để tạo nên tôi với một dung mạo hài hòa nhưng chất chứa những câu chữ đầy ám ảnh mang màu sắc trầm buồn về cuộc tình đầy ngang trái, hằn sâu vào tâm trí người đọc. Tưởng chừng với tất cả những giá trị mà bản thân mang lại, tôi xứng đáng được trân trọng nhưng không, từng lớp bi kịch cứ liên tục dồn nén khiến tôi rơi vào trạng thái tuyệt vọng.

 Người tạo ra tôi là một người tài năng nhưng cuộc đời gặp nhiều sóng gió: đường tình duyên trắc trở, bị những nhà văn khác hờ hững trước những đóng góp của mình cho nền văn chương nước nhà và cả nỗi niềm day dứt khôn nguôi khi không được góp công sức của mình cho đất nước. Bị quật ngã trước cơn cuộn xoáy của cuộc đợi, 02/12/1974 bác ấy đã tự kết liễu đời mình tại nhà ở vùng Sarthe, miền tây nước Pháp, bỏ lại tôi bơ vơ giữa dòng đời vô định. Tôi bị đưa đến một hiệu sách cũ với một niềm hy vọng mong manh rằng mình sẽ được đón nhận bởi một người chủ mới nhưng đó chỉ là ước muốn viển vông, hão huyền. Giờ đây tôi chỉ là một cuốn sách không nơi nương tựa, không người chăm sóc, ngày đêm sợ hãi trong góc tối. Ngỡ tưởng cuộc đời tôi sinh ra chỉ để nắng mưa làm cho hoen ố rồi bị người ta đem đi làm phế liệu nhưng chính anh - một chàng sinh viên nghèo yêu sách đã đến và cho tôi một gia đình mới.

 Tôi là cuốn tự truyện về mối tình đầy trắc trở của hai con người từ hai đất nước khác nhau. Nam - du học sinh Việt Nam tại Pháp đã gặp cô gái người Pháp xinh đẹp Sylvie tại vũ hội "Mùa xuân" để trở thành người thương của nhau. Lâu dần, Nam nhận ra tình cảm của hai người như đám sương mờ mịt, vô định, không có tương lai bởi khoảng cách về văn hoá, quốc tịch, chính trị …Hai con người, hai đất nước khuấy vào lòng chúng ta những gợn song dịu êm, đem cái văn lẫn cái tình hoà quyện vào tác phẩm. Một người nhớ thương một người mà không thể đến bên nhau, duyên phận phải chăng là cái cớ cho mối tình còn dang dở ?

 Tình yêu là một bản nhạc đẫm nước mắt và cả nụ cười. Những nốt nhạc trầm sâu lắng, những nốt cao, thăng, giáng cùng với những tiếng cãi cọ, những trách móc, những hờn giận, kết thành một bản nhạc tình yêu. Càng muốn lên cao để kiếm tìm sự hạnh phúc, Nam và Sylvie càng khiến bản thân rơi vào mỏi mệt, rã rời, kiệt sức. Cuộc tình của họ là tấm gương phản chiếu tình yêu của con người, dù nguyên vẹn hay bị vỡ ra từng mảnh thì nó vẫn là kí ức đẹp, là thước phim dài của quá khứ. Romeo và Juliet đã chọn cái chết để có thể ở bên nhau, vậy sau bao nhiêu những tổn thương, những vết xước, cuộc tình của Nam và Sylvie liệu rằng sẽ đi về đâu, nó còn hồi sinh và tiếp diễn hay không hay mãi mãi ngủ quên trong quá khứ ?

 

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top