Giỏ hàng

[Chuyện Của Sách] Tôi Muốn Được Sống, Được Nghĩ, Được Yêu,...

BÀI DỰ THI 41:

Họ tên: Vũ Ngọc Mai

Chuyện của sách “Vườn nhỏ” - Thanh Hào

------

Tôi nhớ em. Một em bé, lưng chừng bảy tám tuổi, với chiếc váy hoa nhí thật xinh. Em ngồi ngoan trên chiếc ghế lót đệm mềm, bàn tay nhỏ miết nhẹ lên tôi. Tôi nghe da mình âm ẩm và xực một mùi thật dễ chịu của trẻ con: em vừa chạy chơi, nên tay vẫn còn dính mồ hôi. Nhưng chẳng hề gì, bởi tôi đang cùng em làm nghi lễ thiêng liêng nhất cuộc đời mình. Tôi kết nối với em bằng con chữ, còn đôi mắt to tròn và ngập tràn hạnh phúc của em sáng rực con người tôi. 

Tôi là một cuốn sách. Giữa mùa hè năm 1997, chỉ vỏn vẹn hơn sáu mươi trang, lớp bìa cứng màu xanh lá đa, bên trên có họa tiết vườn hồng, nhỉnh hơn một cuốn sổ tay, tôi bắt đầu hành trình của mình. Người ta in lên tôi dòng chữ “Vườn nhỏ”: tập thơ của tác giả Thanh Hào. Tác phẩm chọn lọc trong tủ sách vàng của nhà xuất bản Kim Đồng, dành cho lứa tuổi thiếu nhi, phát hành vào mỗi thứ ba hàng tuần. 

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Hào. Hình ảnh ông trong tôi là một cái gì đó thật xa vời, nhưng rồi cũng gần gũi. Có lẽ chăng vì ông là một phần của tôi. Những trang sách ánh lên vần thơ ông viết và những tâm sự chân thành của một đời người cống hiến vì nghệ thuật, của những vết thương nhoi nhói và những tình yêu nhẹ, êm như tiếng ru à ơi đến con trẻ. Thanh Hào chạm đến trái tim tôi, không phải chỉ vì ông là cha đẻ của hồn cốt tôi, mà bởi cái nhẹ nhàng, giản dị của một người Hà Nội, một ước mơ trong sáng vẫn sống mãi giữa những vết thương tàn khốc của chiến tranh: “....Tôi muốn được sống, được nghĩ, được yêu, được vui buồn như các em. Những giờ phút tôi được thành trẻ nhỏ ấy, tôi được yêu bà, yêu mẹ, yêu chị, yêu cây cối, quê hương bằng tình yêu của trẻ thơ…” 

Nhờ ông, tôi biết được sứ mệnh của mình: ươm lên cái bình dị, trong trẻo, thuần khiết ấy trong các em bằng những vần thơ thật dễ hiểu, giản đơn. Và tôi không bao giờ quên em: cô bé nhỏ đã giúp tôi hoàn thành ý nghĩa cuộc đời. Tôi đã gắn kết tâm hồn em với một nhà thơ em chưa từng gặp mặt, với những niềm vui, tình cảm và cái đẹp của cuộc sống thường nhật ngay từ thuở mới học lớp vỡ lòng. Điều ấy khiến tôi hạnh phúc suốt hơn hai mươi năm nay, dẫu rằng tôi không phải một cuốn sách nổi tiếng, dẫu rằng tôi chỉ ra đời một lần duy nhất, dẫu tôi có chìm vào quên lãng phủ bằng lớp bụi thời gian. Bởi tôi biết nhờ có tôi,  những trang thơ Thanh Hào đã là một phần cuộc sống của em - dù chỉ là một thoáng qua, với tình yêu bà, yêu mẹ, yêu những đàn chim, yêu cây huệ, cây cau… Dung dị mà phi thường, câu chuyện thổi vào thơ ca như bản lề cho tình cảm gia đình, thiên nhiên, quê hương đất nước, tình thương mến giữa con người sau này sẽ cùng em đi suốt hành trình dài rộng của cuộc đời…

Thành công một cuốn sách, không nhất thiết phải nằm ở vị trí trên tủ “Sách bán chạy nhất”. Thành công của một cuốn sách, có lẽ, chỉ bằng cách nó đi vào và sống mãi trong một tâm hồn, thật giản dị như câu thơ: 

“Áo em mẹ mới may cho 

Vải in mây, núi, sông hồ, biển khơi

Mẹ khen: - Em bé nha tôi

Mang trên mình cả một trời quê hương.” 

(Áo em - Thanh Hào)

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top