Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Cảm Ơn Người Lớn

[BÀI DỰ THI SÔ 026]
Họ tên: Đoàn Thu Trang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Cảm ơn người lớn - Nguyễn Nhật Ánh.


Xin chào!
Có lẽ khi đọc được bức thư này, cậu đã có một cuộc sống hoàn toàn khác so với thời điểm 7 tháng trước. Con người ta so với 1 tháng trước còn thay đổi như chong chóng chứ nói gì đến 7 tháng trước đây. Thật vậy, 7 tháng là quá đủ để cậu có một cách suy nghĩ mới và lạc quan hơn về cuộc sống.

Lúc ấy, tất cả những gì hiện diện trong đầu cậu là áp lực cuộc sống và sự mệt mỏi bao trùm. Cậu luôn cảm thấy buồn rầu và chất chứa cảm giác lạc lõng giữa tất cả mọi người. Điều đáng sợ nhất của nột người là họ đã có tất cả nhưng vẫn cảm thấy cô đơn trong lòng. Cậu tìm đến những cuốn sách mà cậu nghĩ nó sẽ giúp cậu ổn. Nhưng không, những cuốn sách buồn chỉ khiến lòng cậu thêm nặng nề và u ám. Giống như việc có một đám mây xám xịt nào dai dẳng bám lấy cậu trong những ngày tháng được gọi là tồi-tệ-nhất. Cậu nghĩ về tuổi thơ của mình - thời thơ ấu mà ở đó cậu được sống trong những niềm vui của bọn trẻ con, chẳng phải lo nghĩ gì nhiều. Chính vì ai cũng từng có tuổi thơ mà một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể lấy lại, chẳng thể một lần nữa trải nghiệm nên người ta mới ví nó như một viên kẹo ngọt.

Và trong khoảnh khắc ấy, cậu đã tìm đến tuổi thơ để lấy lại tinh thần qua cuốn sách “Cảm ơn người lớn-Nguyễn Nhật Ánh”. Dù là sau này cảm thấy tuyệt vọng hay hạnh phúc, dù đã già hay còn trẻ con, tôi nghĩ cậu cũng sẽ luôn mang nó bên mình. Cuốn sách như thước phim của kí ức, tái hiện lại những hình ảnh đã đi qua trong cuộc đời của bất kì ai. Những ước mơ của trẻ con tưởng chừng rất viển vông nhưng lại rất khác so với ước mơ của người lớn. Đó là những trò chơi vô tư, hồn nhiên nhưng không ngờ đến những tai hại rình rập xung quanh mình của bọn trẻ con. Nhớ lại hồi còn ở quê, cậu cũng đã cùng mấy đứa trong xóm mày mò hết trò này đến trò khác và kèm theo đó là tiếng than dài của bố mẹ.

“Đối với người lớn, cái chết đáng sợ hơn nhiều. Nó trầm trọng vì nó đáng sợ. Đáng sợ nhất là không ai biết bản chất của cái chết là gì”. Còn trẻ con thì lại khác, chúng coi cái chết cũng giống như việc một nhân vật nào nó trong chuyện cổ tích bị người xấu hãm hại nên chết. Cậu của lúc đó cũng có suy nghĩ ấy, mãi cho đến sau này khi đã lớn, cậu nhận ra sự sống và cái chết là khoảng cách rất mong manh. Nhiều người muốn tiếp tục sống để kéo dài thời gian, nhiều người khác lại muốn chấm dứt sự sống vì lí do thất tình, chán nản.

Đối với trẻ con, gia đình của chúng luôn hạnh phúc cho đến khi trưởng thành, chúng nhận ra nó không thực sự như chúng nghĩ. Với bố mẹ chúng, càng cố gắng không để trẻ con nghe thấy hoặc nhìn thấy những cuộc cãi vã của họ thì càng tốt. Tất nhiên điều này không nói đến những gia đình hạnh phúc, nó sẽ chỉ vỡ lở khi trẻ con trở thành người lớn. Và cậu cũng thế, khi có thể đủ khả năng để ngăn cản những trận bạo hành của bố, mẹ cậu sẽ không phải chịu đựng những cơn đau dai dẳng. Lúc ấy cậu đã tự nhủ rằng sau này sẽ không lấy người chồng vũ phu và ghét những người bạo lực.

Tiền bạc đối với trẻ con chỉ đơn giản như có được một vài nghìn đồng. Còn với người lớn, dù có nhiều tiền đến đâu vẫn là không đủ. Bởi người lớn có rất nhiều điều phải lo toan. Trong cuộc sống này, nếu không có tiền thì chẳng thể mua được gì. Có thể có người cho cậu là thực dụng nhưng sự thật là thế. Mãi cho đến khi cậu biết đồng tiền có giá trị như thế nào và chi phối xã hội ra sao, cậu sẽ biết quý trọng nó. Và tôi nghĩ khoảng thời gian cậu có sự trải nghiệm cho mình là lúc cậu đi làm thêm, kiếm tiền bằng công sức của mình. Lúc đó đồng tiền đối với cậu mới thật đáng quý.

Có nhiều lúc cậu đã ước rằng tình bạn của người lớn và của trẻ con sẽ giống nhau đúng không? Nhưng tiếc rằng là không phải thế. Tình bạn giữa những đứa trẻ con luôn đề cao sự ngộ nghĩnh, hồn nhiên và chẳng bao giờ có suy nghĩ vụ lợi cả. Còn người lớn thì toan tính hơn, có người dám bán đứng bạn bè vì một số lí do nào đó. Nhưng suy cho cùng, tình bạn dù ở lứa tuổi nào cũng thật đẹp và có nhiều kỉ niệm. Người lớn vẫn giữ được tình bạn của họ cho đến tận bây giờ đó thôi.
Càng đọc, càng đi sâu vào cuốn sách, trong lòng cậu càng có nhiều suy nghĩ. Cậu nghĩ về cuộc sống, về tất cả mọi thứ. Những suy nghĩ ấy giờ không còn là những áp lực nặng nề mà ở đó còn có sự ngô nghê, ngây thơ, có cả những triết lí, câu hỏi hóc búa. Cuốn sách mang lại cho cậu nhiều ánh sáng, xua đuổi đi những tối tăm trong lòng cậu. Bức tranh của tuổi thơ như dần hiện về với hình ảnh mà cậu thấy mình ở trong đó. Thế giới tuổi thơ lúc ấy thật bát ngát và phong phú.

Cuối thư, tôi rất vui vì cậu đã vượt qua được khoảng trống lạnh lẽo ấy. Tôi nghĩ cậu cũng thấy nhẹ nhõm khi cuốn sách đã giúp cậu thanh lọc những suy nghĩ tiêu cực một cách triệt để. Bây giờ thì cậu cảm thấy ổn chứ? Tôi tin rằng là có. Hãy cảm ơn cuốn sách vì đã mang lại bức tranh của tuổi thơ một cách giản dị và chân thật nhất.
Bởi tác giả đã nói ngay từ đầu cuốn sách: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top