Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] CÂU CHUYỆN CỦA NIỀM HY VỌNG

[BÀI DỰ THI 011]
Họ tên: Nguyễn Quốc Thy
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Câu chuyện của niềm hy vọng


Tp. HCM, ngày 28 tháng 8 năm 2019
Gửi người bạn đặc biệt của tớ 5 năm về trước!
Chào cậu nhé!

Tớ chính là cậu của 5 năm về sau đây, cậu có bất ngờ không? Có lẽ lúc nhận được lá thư này thì cậu đang rất hoang mang và tuyệt vọng đúng không?

Đúng vậy, “hoang mang và tuyệt vọng” cũng chính là cảm giác mà tớ đã trải qua vào cái ngày định mệnh ấy, ngày mà tớ nhận được tin mình đã mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Cả thế giới như sụp đổ trước mặt tớ, bao nhiêu dự định tốt đẹp, bao nhiêu điều dang dở còn chưa thực hiện… Tớ khóc nhiều lắm, tớ còn chưa đi hết một nửa cuộc đời của mình kia mà? Tại sao lại là tớ kia chứ?

Tớ loay hoay tìm câu trả lời cho căn bệnh của mình, tìm đọc ngấu nghiến các tài liệu có được với chút hy vọng nhỏ nhoi có thể chữa khỏi mà không cần phải phẫu thuật và hóa trị xạ trị. Thế nhưng thật là phũ phàng khi không còn cách nào khác, tớ đành phải buông mình để lao vào cuộc điều trị mà không biết tương lai sẽ đi về đâu.

Cũng kể từ đó, cuộc đời tớ bắt đầu bước sang một trang mới, tớ bắt đầu làm quen với giường bệnh, với hóa trị, với xạ trị và dĩ nhiên là với những đau đớn của bệnh tật. Quả thật, có trải qua hóa trị mới biết rằng nó có sức tàn phá ý chí đến mức nào, nó làm cho cơ thể kiệt sức rã rời, tinh thần chán chường như muốn buông xuôi tất cả.

Mỗi ngày đến bệnh viện để truyền thuốc là một ngày dài đằng đẵng, nhìn xung quanh mình cũng đều là những người đang đau đớn chống chọi với bệnh tật, mọi người nhìn nhau với những ánh mắt đầy cảm thông và u buồn. Có những người mình mới gặp hôm nay đó, nhưng có thể tuần sau họ đã không còn trên cõi đời này nữa, vào đây rồi mới thấy cuộc đời này quý giá biết bao nhiêu.

Thế rồi trong lúc chán chường ấy, bỗng nhiên có một nhóm bạn trẻ đến chào bán sữa Prosure và gửi cho cả phòng mỗi người một quyển sách trên tay kèm theo một gói sữa nhỏ để dùng thử. Lúc ấy tớ cũng chả thèm buồn đọc để làm gì, tớ chỉ mong cho thời gian mau qua, truyền hết thuốc rồi về nhà nghỉ ngơi thôi, làm gì có tâm trí để mà đọc kia chứ?

Thế nhưng, cậu nghĩ mà xem, nằm ở đây suốt cả ngày biết làm gì để giết thời gian đây? Vậy là tớ bắt đầu đọc. Lạ thật, càng đọc càng cuốn hút, càng muốn đọc nữa cậu à. Cuốn sách có tựa đề “Câu chuyện của niềm hy vọng – NXB Y Học, 2008”

Thì ra đây không phải là tập sách giới thiệu sữa thông thường mà nó còn là tập sách ghi lại những tấm gương đã vượt qua bệnh tật thế nào nữa. Lật từng trang sách, đọc qua từng câu chuyện hết sức đời thường và gần gũi của những bạn trẻ, trong đó có bạn:

- Võ Huỳnh Anh Khoa (17 tuổi) – vận động viên bơi khuyết tật (ung thư tế bào sợi thần kinh)
- Lê Hoàng Quốc Bảo (17 tuổi, THPT Quốc học Huế) – đỗ xuất sắc hai trường đại học Y dược Huế và ĐH Bách Khoa Đà Nẵng (ung thư hạch)-
- Nguyễn Phan Vân Anh (THPT Nguyễn Hữu Cảnh, Biên Hòa - Đồng Nai) – Học sinh giỏi cấp tỉnh môn Anh văn (ung thư xương)
Và nhiều tấm gương khác nữa…

Kể từ đó tớ đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình cậu à, từ một người bi quan, thất vọng tớ đã trở nên lạc quan hơn rất nhiều. Tớ thấy rằng họ là những người trẻ giống như mình, tương lai còn đang rộng mở thế kia, họ cũng trải qua đau đớn bệnh tật giống như mình, vậy mà họ còn vượt qua được và đạt được những thành tích đáng nể như vậy thì tại sao mình phải phải buông xuôi?

Vậy là tớ bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn về căn bệnh của mình, tìm tòi các phương pháp hỗ trợ điều trị như Dịch cân kinh, Suối nguồn tươi trẻ, ăn uống lành mạnh, tinh thần vui tươi, tớ hiểu rằng để chiến thắng bệnh tật thì một nửa thành công thuộc về phía bệnh nhân.

Mỗi lần đến bệnh viện tớ bắt đầu vui vẻ hơn, trò chuyện nhiều hơn với các bệnh nhân khác và giúp cho họ có thêm tinh thần vững vàng và lạc quan như mình. Tớ bắt đầu yêu mến cuộc sống này hơn và sống trọn vẹn hơn cho hiện tại. Tớ thường hay nói đùa rằng mình đang được may mắn thụ hưởng những thiết bị y học tối tân nhất mà không phải ai cũng có được đâu.

Tớ báo cho cậu biết một tin vui nhé, với tinh thần lạc quan thì cậu sẽ khỏi bệnh sau 6 tháng điều trị thôi, bất ngờ chưa? Và bây giờ đã là 5 năm rồi đấy cậu à, cậu sẽ có một gia đình nhỏ xinh và chuẩn bị để đón nhận một thiên thần dễ thương nữa đấy.

Nếu có một câu nói nào giúp tớ có thêm động lực, tớ sẽ nhớ mãi câu nói của chị Phi, người đã điều trị chung với mình trước lúc mất đã nói: “Em hãy sống cho thật ý nghĩa em nhé, sống luôn cả phần của chị nữa”

Vâng, cảm ơn đời mỗi sớm mai thức giấc, ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top