Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Đừng Lựa Chọn An Nhàn Khi Còn Trẻ

[BÀI DỰ THI SỐ 019]
Họ tên: Hướng Dương
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ.


“Nếu bạn lựa chọn an nhàn trong 10 năm, tương lai sẽ buộc bạn vất vả trong 50 năm để bù đắp lại. Nếu bạn bươn chải vất vả trong 10 năm, thứ mà bạn chắc chắn có được là 50 năm hạnh phúc. Điều quý giá nhất không phải là tiền bạc mà là thời gian.

Thế nên bạn à: “ĐỪNG LỰA CHỌN AN NHÀN KHI CÒN TRẺ.”

Tôi của nhiều năm trước à, bạn còn nhớ lần đầu tiên bạn đọc cuốn sách “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ” là khi nào không? À, quên mất, lúc đó bạn vẫn còn đang mờ mịt lắm, chẳng xác định được điều gì cả. Nói thật, nếu tôi mà gặp được bạn, tôi chắc chắn sẽ cầm cuốn sách này ném vào mặt bạn và hét lên rằng: “Điên đã đủ chưa? Chơi bời đã đủ chưa? Chính vì bạn mà tôi hiện tại phải vất vả như thế này đây. Bạn có biết tôi phải khốn khổ như thế nào để đi thu lượm lại đống đổ nát mà bạn đã đạp đi không? Dừng lại ngay đi. Cứ tiếp tục như vậy cho dù tôi có phấn đấu, nỗ lực đến đâu cũng không thể vực dậy chính mình được.”

Thật đấy, tôi chán ghét bạn, cho dù bạn cũng chính là tôi thực chán ghét bạn. Tôi ghét bạn sống không có mục đích, không có lí tưởng. Tôi ghét bạn lúc nào cũng giả bộ thanh cao nhưng thực ra bên trong bạn thực thối nát. Tôi ghét bạn luôn cho rằng mình giỏi. Tôi ghét bạn vì bạn luôn làm bố mẹ buồn, sau những lần thất bại, điểm kém bạn chỉ biết hứa xuông mà không nỗ lực để cải thiện. Tôi ghét bạn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác để sống. Tại sao phải khổ như vậy? Tại sao lúc nào cũng phải ngoi ngóp để tạo cho mình một cái vỏ bọc hoàn mĩ để chui vào và không dám chui ra? Tại sao luôn sợ hãi người ta chỉ chỏ, luôn hoài nghi chính mình? Sao phải sống trong sự lo sợ người ta chán ghét mình? Bạn không thấy mệt à?

Nói thật lòng, bây giờ nghĩ lại tôi thật sự cảm thấy cho dù bạn có thể ngụy trang giỏi như thế nào đi nữa, bạn đáng để người khác chán ghét. Tôi ghét bạn cũng như ghét chính bản thân tôi. Thế nhưng bạn biết không? Có duy nhất một điều mà tôi biết ơn bạn đó là bạn đã tìm ra được cuốn sách để thay đổi đời bạn cũng là thay đổi đời tôi và thay đổi chúng ta của tương lai nữa. Bạn đã mua rất nhiều sách thế nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên bạn có kiên nhẫn để đọc hết một cuốn sách không phải là truyện ngôn tình.

À, không phải là bạn, mà là tôi, tôi của hiện tại xuất hiện từ khi tôi mở cuốn sách ra. Bạn biết không? Cuốn sách này chính là cánh cửa thần kì của Doraemon, khi bạn bước qua cánh cửa này, bạn đã bước sang một thế giới mới, thế giới mà có tôi. Cuốn sách này không có những triết lí khô khan mà là những mẩu chuyện ngắn kèm những lời nói của tác giả mang tính nhân văn sâu sắc. Nó đã thay đổi bạn, thay đổi tôi.

Chúng ta đã từng mờ mịt đi trong bóng đêm vô vọng và không biết mình đang đi trên con đường nào, đích đến là đâu, chúng ta sợ hãi thất bại, vùng vẫy quằn quại trong vũng lầy của sự từ bỏ. Hiện tại tôi đã khác rồi.Tôi nhận ra thất bại thật ra không đáng sợ đến thế, nó chỉ là một trong những điều tất yếu của cuộc đời, nó đến để góp phần làm cho cuộc sống của chúng ta đặc sắc hơn thôi. Vì vậy, sau mỗi lần thất bại tôi biết nỗ lực hơn, biết không ngừng phấn đấu để đạt được ước mơ của minh. Bạn biết sao tôi hiểu được điều đó không?

Ở trang 225 ý, tôi đã dùng bút nhớ để đánh dấu vào rồi: “...Vận mệnh đem đến cho bạn thất bại chính là muốn bạn chứng minh cái gọi là “phản kích khi bị dồn đến đường cùng”. Bạn đã đọc chưa? Có lẽ lúc đó bạn vẫn chưa mua cuốn sách này nhỉ? Yên tâm đi, đợi đến lúc cầm trên tay cuốn sách này, chính bạn sẽ lấy bút để đánh dấu lại câu nói thay đổi cuộc đời mình. Điều đặc biệt nhất mà tôi muốn khoe với bạn đó là hiện tại tôi đã không còn suốt ngày trốn trong cái kén mà bạn vất vả, khổ sở tạo dựng nên nữa rồi. Tôi sống vô cùng thoải mái, tôi tự tin vào chính bản thân mình, tôi tự tin nói với người khác rằng: “Da tôi đen đấy, thì sao nào? Ít nhất, tôi có nhiều thứ để tôi tự tin mà bạn không hề có.” Bạn vui không hả?

Tôi khác bạn rồi, chẳng có gì đáng xấu hổ cả, tôi không quan tâm người khác nghĩ xấu gì về tôi, tôi không phụ thuộc quá nhiều vào người khác, tôi không cầu xin người khác bất kì điều gì, tôi biết tự mình đứng dậy sau khi vấp ngã, tôi biết tự lau nước mắt cho chính mình, tôi biết mỉm cười khi đang khóc bởi tác giả có nói: “Cho dù cuộc sống cis hàng ngàn lí do để bạn khóc lóc, bạn cũng phải tìm ra hàng vạn lí do để mỉm cười.”

Bạn biết không? Đây chỉ là một vài trong hàng loạt sự thay đổi từ bạn sang tôi sau khi đọc xong cuốn sách. Cố lên, tôi chờ bạn.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top