Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi

[BÀI DỰ THI 001]

Họ tên: Nguyễn Ngọc Minh Anh

Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi - Mèo Maverich


Gửi tôi của quá khứ,

Hãy nhớ là tôi đặt bút viết bức thư này cho bạn vào một ngày rực rỡ, khi mà ánh nắng vàng ươm vẫn chảy tràn qua khung cửa sổ, những chiếc lọ thủy tinh mà bạn và tôi cùng yêu thích và mất rất lâu để sưu tầm đủ loại đã được lấp đầy bằng những tấm giấy trắng gấp gọn gàng.

Trong ấy là niềm vui, là nỗi buồn, là những băn khoăn của chúng ta, thậm chí còn có những ước mơ mà trước kia luôn nghĩ là viển vông tới mức không thể thực hiện. Ngày hôm nay, cuối cùng những lọ thủy tinh ấy cũng đã đầy. Trong lúc tạm bỏ quên sự bận rộn của một sinh viên năm cuối, và ngẩng đầu nhìn lên trời cao, giây phút bắt gặp thứ màu xanh cô ban tuyệt đẹp trên nền trời vào khắc giao mùa. Dường như biết bao kí ức đã bám bụi phút chốc nở rộ trong trí nhớ, vì thế mà chẳng ngần ngại, tôi gửi tới bạn những lời này. Nhân lúc trời quang mây tạnh, nhân lúc hướng về phía trước vẫn là ánh sáng mênh mông, tôi ước gì bạn nhận được bức thư này ngay hôm nay, chứ không phải là ngày mai, bởi ai mà biết liệu mai có trận mưa nào hay không, và tôi biết rất rõ là bạn chẳng thích mưa một chút nào.

Bạn của tôi,
Năm năm trước, khi bước đầu chập chững đặt chân vào ngôi trường cấp Ba, có phải hay không cũng là màu xanh như thế này trao tặng cho chúng ta niềm hy vọng. Bạn có nhớ không, về những băn khoăn mà chúng mình luôn ấp ủ: Rồi mai sau ta sẽ rời xa nơi này, ta có hoàn thành được mục tiêu không, liệu rằng hình mẫu chúng ta trở thành có khác với tưởng tượng?

Đã có lúc chúng ta định từ bỏ rồi cơ mà. Đó là lúc bạn ôn thi đội tuyển, không một ngày nào trống lịch học. Đó là lúc bạn vấp ngã, dò dẫm từng bước tự mình đứng lên. Đó là lúc bạn mệt mỏi đến nỗi không còn muốn nỗ lực, và thầm nhủ liệu mục tiêu bạn đã chọn có đúng đắn hay không khi mà những thất bại cứ liên tiếp ập tới khiến bên trong bạn ngập tràn những niềm nghi ngờ bản thân. Đó là lúc, dường như mọi tiếng nói xung quanh đều ồn ào khuyên bạn thôi đừng bước tiếp...

Có người nói: “Nỗ lực sẽ rất vất vả, có khi còn làm bạn thất vọng, không nỗ lực sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn”. Trước kia tôi còn nghĩ, ồ, thật đúng đắn. Tại sao chúng ta lại phải cố gắng, khi mà nỗ lực của ta không đem đến bất cứ kết quả tốt đẹp nào? Tại sao có những người vô cùng nhàn hạ, nhưng lúc nào dễ dàng thành công? Tại sao trong những tháng năm thanh xuân tươi đẹp nhất của thanh xuân, ta cứ phải vất vả miệt mài?

Và rồi tôi đã tìm được câu trả lời cho tất cả trong cuốn sách của tác giả Mèo Maverich - “Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi”. Tôi đã luôn quý trọng cuốn sách này, không chỉ vì yêu quý giọng điệu chân thực mà thấm thía ấy, cũng không phải là bởi những câu văn mà chữ nào cũng sắc như dao. Tôi quý trọng nó, vì trong những ngày tôi chênh vênh, nó đã chỉ đúng cho tôi lối thoát để đi tới phía có ánh mặt trời. Tôi rất vui khi nhìn thấy mình thay đổi và trở nên tốt hơn từng ngày, đã thôi giả vờ nỗ lực và trách cứ cuộc sống mỗi lần vấp ngã.

Ngay giây phút hiểu ra rằng mọi việc không thể đều chỉ cần thêm một chút thời gian, và nếu như không thành công thì chỉ cần nỗ lực, nỗ lực hơn nữa thì chúng ta đã vượt qua được những giông bão mà trước kia cứ đinh ninh mình sẽ bị nó đánh gục, thậm chí sau đó, còn có thể đi tiếp một quãng đường rất dài.

Tôi vẫn nhớ như in một câu nói trong cuốn sách ấy, cho tới tận hôm nay: “Muốn gặt hái được thành công vang dội không thể thiếu nỗ lực phi thường (...) Nếu như thấy người khác thành công dễ dàng như vậy, sao bạn không thử đi?” Chính nó đã làm chúng ta tỉnh ngộ. Bây giờ nhìn lại, hóa ra kể từ lúc nào, tôi đã không còn là cô gái tùy hứng luôn tạch lưỡi những lần lười biếng của bản thân nữa. Đã vứt bỏ những hậm hực mỗi khi nghĩ rằng mình thất bại bởi cuộc sống này đang bất công. Cũng đã hết ngây thơ ngồi yên chờ đợi may mắn tới. Bạn và tôi, đều học được cách kiến tạo bản thân mình qua mỗi trang sách mỏng.

Lời cuối thư, gửi bạn và cũng là để dành cho tôi,
Hóa ra có một thứ gọi là tuổi trẻ, khiến cho người ta có thể kiêu ngạo tung hoành. Có một thứ gọi là chỗ dựa, khiến cho người ta thất bại không nản chí. Có được cả hai thứ ấy là giữ trong tay cả một kho báu, vì thế đừng lo lắng, dù tương lai có khó khăn, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc đâu...

... Cạnh cửa sổ ánh nắng vẫn chói chang, lòng nghe chợt bồi hồi. Dường như thấy bên ngoài kia trời bỗng biến thành trời quá khứ – khi ấy ta 17 tuổi xanh.
Thân ái!

Chúc mừng Minh Anh đã là người gửi bài đầu tiên và nhận được món quà bí mật từ Bila. Minh Anh nhanh chóng inbox cho chúng mình để nhận quà nhé!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top