Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] HOÀNG TỬ BÉ

[BÀI DỰ THI 007]
Họ tên: Yang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry


Gửi chính mình lúc chưa hoàn thiện...
Ting ting, cậu có thư kìa.

Hôm nay trời mưa, không phải ào ào bất chợt mà nhẹ nhàng như chính cuộc sống của tớ vậy, đúng hơn là sự bình lặng. Suốt 5 năm liền, tớ luôn muốn bắt chiếc xe bus có khả năng vượt thời gian để gặp lại cậu,và là tớ của năm năm trước, để nghe cậu hỏi Tương lai đối xử với tớ có tốt không.

Không tính là không tốt, chỉ là biết suy nghĩ hơn và chấp nhận đối mặt thôi, trưởng thành lấy đi sự hồn nhiên nhưng trả cho tớ một cậu trưởng thành như bây giờ, bình tĩnh, tự tin, sự chân thành, dám đối mặt với cuộc sống. Năm năm, cậu có nghĩ tớ khác cậu không, tớ bắt đầu thích những thứ cũ kĩ, thích những bức thư tay, những tấm thiệp viết vội và cả những cuốn sách còn thơm mùi giấy mới. À nếu có thể gặp cậu, tớ nhất định phải dành cho cậu cuốn sách này, nhưng thật tiếc chỉ có thể ngồi đây viết thư. Dành cho cậu, “Hoàng tử bé”, tớ của năm năm trước.

Hoàng tử bé giúp tớ phát hiện ra khi trưởng thành không hề đơn giản như mình vẫn nghĩ, chúng ta từ những con người vô từ và hồn nhiên bỗng chốc hóa lặng thinh, cuộc sống của những người trưởng thành cũng thật khác biệt.

"Người lớn chắc chắn là rất kỳ quặc" - đó là câu mà Hoàng tử bé hay nói. Những người lớn, qua cách nhìn của một cậu bé, qua lối kể thật sự đơn giản đến khó tin nhưng thấm thía.

Người lớn là một nhà địa lý, luôn tự cho rằng mình biết tất cả mọi thứ nhưng thật ra lại chẳng biết gì. Bởi vì, "nhà địa lý quá quan trọng để đi đây đi đó, ông ta không bao giờ rời khỏi bàn làm việc". Đối với nhà địa lý núi đổi sông dời là chuyện rất hiếm. Ông chỉ biết viết những thứ vĩnh cửu. Phải chăng những người lớn chỉ quan tâm đến những thứ ấy. Song những thứ gần gũi, bên mình thì lại chợt bỏ qua và lãng quên.

Trong khi đó, hành tinh của Hoàng tử bé chỉ có một ngôi nhà, mấy cái cây, một bông hoa, mấy con cừu. Đơn giản quá! Đơn giản như tâm trí trẻ thơ và cũng mỏng manh dễ vỡ như đúng bản tính của những đứa trẻ. Hoàng tử bé không bao giờ hiểu và cũng không cần, không muốn hiểu về thế giới của người lớn. Hoàng tử bé chỉ cố hết sức để bảo vệ hành tinh nhỏ của cậu, thế giới nhỏ bé của riêng cậu.

Câu chuyện về cuốn sách đó khiến suy nghĩ của tớ thay đổi hẳn, giúp tớ trân trọng cậu hơn, cũng chính là tớ của 5 năm trước, tớ luôn nhớ lại những khoảnh khắc hồn nhiên nhất của chúng ta khi chẳng phải suy nghĩ gì, chỉ biết ăn, học, chơi và tận hưởng cuộc sống không phải suy nghĩ gì. 5 năm sau khi đã trở thành một sinh viên đại học, tớ bận rộn và luôn hoang mang về mọi thứ, nhiều lúc công việc khiến tớ cảm thấy bất lực, việc học tập khiến tớ không chịu nổi mà chẳng muốn về nhà.
Khi còn là cậu, tớ chỉ mong nhanh chóng được đi xa để khám phá thế giới lạ kì, 5 năm sau tớ chỉ muốn thức dậy trong căn phòng có thứ ánh nắng chiếu vào mắt. Nơi xa ấy, chỉ phù hợp để chơi, chứ chẳng để tớ yêu thích. Cũng là lúc tớ biết trân trọng gia đình của mình hơn.

5 năm trước, tớ chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, luôn muốn thế giới quay quanh mình, cậu còn nhớ mình đã đi nói xấu bạn cùng lớp không, cậu có nhớ lúc cậu gào khóc vì gặp khó khăn và luôn gọi gia đình giúp không. Còn tớ bây giờ thì không, tớ biết cách kiềm chế cảm xúc hơn, biết chấp nhận khó khăn và không than vãn. Tớ nhận ra lỗi lầm của mình khi xưa và chỉ muốn xin lỗi cô bạn ấy.

Hình ảnh về Hoàng Tử bé khiến tớ nhận ra rằng: Có phải những lúc cuộc đời này mệt mỏi quá chúng ta đừng suy nghĩ xa xôi mà hãy tận hưởng những niềm vui đơn giản của cuộc sống. Những gánh nặng luôn khiến chúng ta quên đi những niềm vui nhỏ bé, đôi khi vì áp lực mà tớ quên mất tận hưởng niềm vui của gia đình, đơn giản chỉ là bắt được chuyến xe cuối cùng, trở về nhà ăn bữa cơm với gia đình. Tớ nhận ra điều đó khi bỏ lỡ nó, rằng lúc trước luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian, nhưng chỉ khi bỏ lỡ, chúng ta mới thấy hối tiếc.

Thật buồn cười, trưởng thành giúp mình ngộ ra nhiều điều nhỉ, thay đổi suy nghĩ, và cả hành động nữa. Tớ luôn hi vọng cậu có thể đọc cuốn sách này sớm hơn một chút, có thể là ngay tại thời điểm của cậu, bởi lẽ, sự trưởng thành từ trong tâm không bao giờ là quá sớm. Tớ không hi vọng gặp được chính tớ của sau này, nhưng chỉ là một đứa trẻ lớn về thể xác.

Vẫn luôn hi vọng cố máy thời gian này không hỏng hóc và đưa bức thư này cùng cuốn sách tới tay cậu. Hẹn gặp lại cậu trong một bộ dạng trưởng thành và hoàn thiện hơn.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top