Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] Một Lít Nước Mắt

[BÀI DỰ THI 006]
Họ tên: Nguyễn Thúy Hiền
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Một lí nước mắt - Kito Aya

----------------------

Gửi Hiền của quá khứ!!

Tích tắc, tích tắc, từng ngày đang trôi qua kéo theo tuổi trẻ của tôi dần cuốn bay như cồn cát. Bởi lẽ có tôi ở hiện tại, có cái gọi là "tuổi trẻ" ngông cuồng, điên dại chính là cuộc đấu tranh tâm lý giữa cái tôi trưởng thành với cái tôi dại khờ.

"Một lít nước mắt - Kito Aya" là cuốn sách, cũng như một dấu mốc đánh dấu sự trưởng thành của tôi ngày nào. Có lẽ chỉ lướt qua tên cuốn sách thôi, ai ai cũng mường tượng được một khung cảnh thấm đẫm nỗi đau khổ, con người đấu tranh vượt qua vận mệnh được định sẵn.

Từng trang trong cuốn sách như những câu chuyện, niềm khao khát được sống trọn vẹn mỗi ngày, cùng với đó là nỗi đau đớn về thể xác của cô bé Aya mắc phải căn bệnh thoái hóa tiểu não ở tuổi 15. Đồng cảm với hoàn cảnh của cô, một người sức khỏe ốm đau thất thường như tôi cũng hiểu được phần nào cảm giác phẫn uất, đau đớn tột cùng khi căn bệnh ngày một tới gần như muốn bào mòn sự kiên định, hủy hoại tâm hồn trẻ thơ trong sáng của cô.

Trước đây tôi thường cảm nhận cuộc sống qua lăng kính màu hồng, hoàn hảo, không tì vết, cứ ngỡ rằng trên con đường mình đang đi sẽ không có bất kỳ một rào cản nào ngăn cách. Nhưng không, kể từ ngày được cầm trên tay cuốn sách này, mỗi ngày với tôi như được chứng kiến một mảnh đời bất hạnh. Điều bất hạnh ở đây không phải về hoàn cảnh sống, cơ sở vật chất mà chính là sự trống vắng trong tâm hồn, đấu tranh cả về thể xác lẫn tinh thần.

Điều làm tôi thán phục là tinh thần tươi trẻ, nụ cười rạng rỡ mỗi ngày của Aya, dẫu biết rằng bản thân đang ngày một mất dần những khả năng: tư duy, phản ứng, hoạt động tập thể và cá nhân. Với tôi nụ cười đó chính là liều thuốc hữu ích nhất, là món ăn tinh thần khơi dậy động lực sống mỗi ngày.

Đơn giản đối với tôi, khi những con đau đầu lên tới đỉnh điểm, đầu óc choáng váng, tôi lại thầm nghĩ tới Aya, cô ấy đã chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo suốt hơn 10 năm trời. Vậy cớ sao mình phải nản lòng, nhụt chí? Bởi lẽ tôi là một cô gái thường xuyên có vấn đề về sức khỏe, tinh thần theo đó cũng bị ảnh hưởng một phần.

Những lúc như thế này, tôi nhận thức được một điều rằng: sức khỏe là thứ quý giá nhất đối với tôi, không có nó tôi sẽ gục ngã lúc nào cũng không hay. Rồi những người hiểm nghèo hơn tôi, họ cố gắng sống trọn vẹn từng giây, từng phút để hưởng thụ cuộc sống này, vậy sao tôi đã vội nản lòng. Cuối cùng, tôi cũng ngộ ra được chân lý: "Nhận thức về vấn đề còn quan trọng hơn việc gặm nhấm nỗi đau hàng nghìn lần".

Kể từ ngày đấu tranh nội tâm, tôi luôn đặt ra cho mình một tinh thần cầu tiến, không chịu khuất phục trước ốm đau. Có thể nó "đau" thật, nhưng chỉ cần ta luôn giữ cái đầu tỉnh táo để nghĩ tới việc mua và uống thuốc thì sẽ giảm đau ngay thôi.

Cậu của năm đó đã học được cách vực dậy trước tình cảnh khó khăn, không còn là một cô bé mít ướt chỉ biết khóc thút thít một mình mỗi khi cơn đau chợt đến nữa. Mà thay vào đó là một cô gái có cái nhìn thoáng và suy nghĩ thấu đáo về sức khỏe của bản thân, chăm chút cho mình mỗi ngày để dẫu đối với người khác, mình có thể lụi tàn về hình thức bên ngoài nhưng sâu bên trong vẫn là một cô gái hồn nhiên, tỏa sáng, cái ánh sáng theo chất riêng của mình mà không phải ai cũng nhìn thấu được.

Có được tôi ở hiện tại là cả một quá trình trưởng thành lớn lao nhưng thực chất nó được chắp nhặt từ những điều nhỏ bé nhất. "Một lít nước mắt" chính là cuốn sách, cũng như một người bạn đồng hành với tôi trên con đường mang tên "trưởng thành".

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top