Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Nếu Biết Trăm Năm Là Hữu Hạn

[BÀI DỰ THI 037]
Họ tên: Mạnh Hùng
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Nếu biết trăm năm là hữu hạn - Phạm Lữ Ân


Này cậu!

Lâu lắm rồi tôi không lục tìm lại trong bộn bề ký ức này những câu chuyện,
những con người, những phút giây của quá khứ. Và cũng rất lâu rồi tôi không cho bản thân chút khoảng lặng để chiêm nghiệm về những câu chuyện đã qua. Nhịp sống của một sinh viên năm cuối đầy gấp rút đã cướp đi của tôi nhiều khoảng thời gian khiến tôi trở nên keo kiệt đến nỗi chẳng thèm dành cho cậu một lá thư, một câu hỏi thăm, một chút hoài niệm.

Tôi vừa trải qua một cú sốc tình cảm lớn và tưởng chừng mình sẽ chết trong cô đơn và tuyệt vọng. Tôi khóa facebook của mình lại suốt hơn một tháng trời, không giao tiếp chia sẻ với bất cứ ai, có những ngày thức dậy chẳng biết mình sống để làm gì, có những tối mất ngủ phải dùng tới thuốc an thần...

Nhưng cuộc đời đã dạy tôi cách “chờ đợi” cậu ạ. Tích lũy đủ về lượng thì mới thay đổi về chất. Có những thứ buộc phải trải qua thì con người ta mới lớn được. Đừng chối bỏ những đau thương và bất hạnh vì chính nó là liều thuốc của sự trưởng thành. Hãy cứ kiên nhẫn chờ đợi và đón nhận nó như một lẽ tất nhiên của cuộc đời. Giống tôi đã nghiệm ra nhiều chân lý từ những nghiệt ngã ấy. Và cậu có biết không chính cuốn sách này (Nếu biết trăm năm là hữu hạn) đã gieo trong tôi niềm hy vọng vào cuộc sống dẫu lắm bể dâu và thăng trầm ngoài kia.

Cậu sắp nhập học chưa? Nghe nói đậu đại học rồi chứ gì? Tôi thì sắp ra trường rồi, nhìn lại hành trình gần bốn năm của mình có những chuyện nên nhớ, nên quên, nhưng tất cả đều là kỷ niệm. Đừng đặt nặng thành tích mà tự tạo ra áp lực cho mình, cũng đừng so sánh bản thân mình với bất cứ ai khác. Vì mỗi chúng ta đều có những giá trị riêng của mình, chỉ cần cậu không dừng lại, không ngừng phấn đấu mỗi ngày đó đã là điều đáng trân quý rồi.

Đừng để giống như tôi, chông chênh trên hành trình Học Đại học để trái tim phải gánh chịu bao vết xước. Ngày ấy, nhập học với số điểm cao chót vót, tôi luôn tự nhủ mình phải là người giỏi nhất, phải có thật nhiều giấy khen để chứng minh điều đó. Nhưng nếu mọi người nhớ đến cậu chỉ vì những tấm giấy khen thì cho đến một ngày cậu không đạt được những thành tích nữa, họ sẽ chẳng thèm nhớ cậu là ai cả. Năm cuối Đại học, tôi từ bỏ một vị trí mà nhiều sinh viên mơ ước, tôi từ bỏ chính những tấm giấy khen đáng lý ra phải thuộc về mình để có một chút thời gian dành cho bản thân. Nhưng tôi không hối tiếc mà lại rất an yên.

Cuộc đời cũng giống như hơi thở vậy thôi, ta không thể hít một hơi dài quá khả năng của mình. Nhưng ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở. Việc học cũng vậy, ta không thể cứ khư khư ép bản thân vào một khuôn mẫu mà hãy học bằng cả trái tim những thứ cần thiết cho cuộc sống sau này.

Dạo này còn cậu với nó sao rồi? Kết thúc rồi phải không? Tôi biết đó là điều sớm muộn thôi mà. Tại sao ư? “chúng ta không thể mang đến cho người khác những thứ mà ta không có”. Cậu yêu say mê và cuồng nhiệt, thậm chí nói dối cả bố mẹ, bất kể cả đúng sai để được yêu. Phải! Cậu có tình yêu, nhưng cậu yêu chưa đúng cách. Khư khư giữ lấy một người trong lo sợ thì có hạnh phúc không?

Tôi cũng đã từng như vậy, nên giờ đây tôi bình thản đón nhận tình yêu như việc trồng một cái cây. Tôi chăm sóc nó bằng tình yêu và sự ân cần của mình rồi nó sẽ đơm hoa, kết những trái ngọt. Và tôi biết yêu lấy chính bản thân mình cũng là một cách để yêu thương những người yêu thương ta. Bản tình ca của tình yêu và cuộc đời này đắm say, cuốn hút hay không tùy thuộc vào cách chúng ta cho và nhận lấy yêu thương.

Gửi tới cậu những bài học mà tôi đáng đổi bằng thất bại và nước mắt của mình để có được. Cậu cũng chính là tôi của 4 năm về trước, khi chập chững bước chân vào Đại học. Và tôi cũng sẽ là cậu trong tương lai.

Những được mất của quá khứ và hôm nay chỉ là tạm bợ. Cái cuối cùng còn sót lại trong cõi đời này, tỏa hương và thơm ngát đó chính là tình yêu thương. “Tiền tài như phấn thổ”, danh vọng và địa vị âu cũng là một cái danh xưng…Một căn bệnh hiểm nghèo quái ác, một vụ tai nạn thương tâm, một cú sốc tinh thần rất có thể sẽ dễ dàng lấy đi của chúng ta tất cả mọi thứ. Nhưng duy chỉ có những “giá trị” mà chúng tạo nên bằng trách nhiệm và tình cảm thì sẽ tồn tại mãi với thời gian. 4 năm sau người ta có có thể gọi tôi và cậu là Bác sĩ, Công an, Diễn viên hay thậm chí là Tỷ phú…

Nhưng tôi và cậu phải sống sao cho 40 năm sau khi được nhắc tới tên, người ta vẫn nhớ chúng ta là những người tử tế. Thân chào cậu – mảnh ghép của chính tôi trên hành trình “trưởng thành” đầy chông gai này!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top