Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống

[BÀI DỰ THI 035]
Họ tên: Kiều Oanh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Quẳng gánh lo đi và vui sống - Dale Carnegie


Giữa chốn phồn hoa đô thị như Hà Nội, cứ ngỡ sẽ chẳng có phút nào lòng mình được tĩnh lại. Thế nhưng, càng gắn bó với Hà Thành, em cứ ngỡ mình có duy nhất người bạn tri kỷ biết lắng nghe và thấu hiểu : Mùa Thu Hà Nội

Tháng 8 - Mùa thu về tới thành phố, nó chẳng ngần ngại, rụt rè mà rất đỗi phóng khoáng, thân quen như người tình ngàn năm gửi đến làn sương e ấp, khung trời trắng xoá, những giọt nước tí tách bên hiên. Cảnh trời hữu tình, những nỗi lòng khắc khoải lặng lẽ tỉnh giấc, đau đáu nhớ thương.Vẫn là chiếc ghế quen thuộc, vẫn là sân thượng đó, vẫn là một trái tim thổn thức và đôi mắt chẳng yên giấc trước bao suy tư của cuộc đời ..Chỉ có một điều duy nhất thay đổi, là Em - Em của hiện tại và của 2 năm về trước.
Gửi em của quá khứ!

Cuộc đời dành tặng cho mỗi người thật nhiều ngã rẽ, còn hướng đi nào, mũi chân hướng về đâu lại là sự lựa chọn.Và vì lựa chọn nên trước cuộc đời không ít lần em gục ngã, không ít lần ngoài nước mắt em chẳng có gì.Tình yêu gõ cửa vào năm 17 tuổi, lúc ấy em là bông hoa vừa chớm nở khẽ chạm vào ánh sáng của tình yêu, cũng là lần đầu tiên em lựa chọn em sẽ là ai sau này? Em sẽ làm gì cho tương lai của mình, cho tuổi già chóng vánh của bố mẹ ? Và cho tình yêu mà em nghĩ liệu có đem đến một kết thúc tốt đẹp ?

17 tuổi, ngoài là một "bà cụ non" ngông cuồng và phức tạp em không thể lựa chọn và nắm giữ được nhiều thứ.
Hết thảy những tổn thương của mối tình đầu tiên mang tới, những kỉ niệm phai mờ dần trong trí nhớ lại khiến con người ta đau đớn vô cùng.

Em thừa nhận, khoảnh khắc đáng nhớ mà mỗi người cần sống trọn vẹn đấy là Tuổi Trẻ. Nhưng không ai nói với em rằng : "Tuổi Trẻ trọn vẹn là khờ dại, hạnh phúc, đau khổ, thành bại và cả những tổn thương vô hình trở nên thống nhất. Nếu em muốn trọn vẹn, em phải sống như thế, em phải để chính con người mình trải qua vấp ngã và tự trưởng thành".
Nhưng em tự hỏi : "Em có còn nguyên vẹn là một cô gái sung sức, vô tư và đầy kiêu hãnh?"

"Trọn vẹn chính là kết quả của những yếu tố vốn không hoàn hảo hãy chính mỗi người tự đặt cho mình một tiêu chuẩn?"

Lại một lần nữa, em nhìn về 2 năm về trước, hình bóng một cô gái với vẻ mặt thật buồn hiện rõ trong tâm trí.Hình như cô không cảm thấy sự đồng điệu với người khác? Cô đang mang trong mình tâm sự về một mối tình vừa kết thúc, một nỗi lòng giấu kín trước những ngã rẽ mới và cả những mâu thuẫn dở khóc dở cười nơi mái ấm thân yêu của mình - là cuộc tranh luận: Hãy để con được lựa chọn và ba mẹ muốn điều tốt nhất cho con?

Mỗi một ngày cô gái phải đối mặt với vô vàn khuôn mặt, tính cách và con người khác nhau.
Có những người sẽ ở lại, cũng có những người sẽ rời đi.

Có những người sẽ gửi lời chào tạm biệt, có những người thì không.

Có những người không mời mà đến nhưng cũng có những người dù muốn cũng chẳng thể gần.
Và cũng có những người sẽ cùng ta đi tiếp nhưng có những người chỉ đồng hành trên một đoạn đường mà thôi.

Tuổi trẻ là như thế, một bản hoà tấu chưa bao giờ tìm thấy sự ổn định.Ở giây phút này âm thanh êm ái, vui tươi nhưng ở giây sau sóng điệu vang lên dồn dập, có khi chẳng nói nên lời.

Em của hai năm về trước là thế, chẳng nghĩ gì nhiều đến được mất.Bản hoà tấu hay, không cho phép người đánh ổn định và em cũng chỉ có một tuổi trẻ nồng nhiệt ấy mà thôi.

Trong quá khứ ấy, em nghĩ em không đủ can đảm để chống chọi một mình nữa, không còn nghĩ sẽ tìm thấy người hiểu em và cho em những định hướng tốt về tương lai sau này.

Cũng vì thế mà em ghét bỏ chính mình một thời gian dài, mặc cho cuộc sống vẫn tiếp diễn.Em chỉ muốn mình là chú ốc sên chầm chậm trên những con đường làng nhỏ hẹp và gập ghềnh sỏi đá. Lúc ấy, suy nghĩ nhỏ, đầu óc nhỏ, cuộc đời có lẽ cũng sẽ nhỏ, chỉ riêng mọi buồn đau là to lớn, ghì chặt mọi hy vọng héo hắt nơi em.

Vào khoảng thời gian đó, em mất tất cả (kể cả điểm tựa tinh thần vững chãi nhất).Dường như mọi áp lực và khó khăn là người tình của nhau, phải hẹn hò trong trái tim yếu ớt của con người, trong sự bế tắc của cuộc sống mới có thể hạnh phúc ?

Ngày tháng buồn bã cứ len lỏi sâu dần trong tâm trí, ánh mắt và môi miệng của em mỗi ngày như thế.

Mãi thật lâu về sau, khi đôi mắt trẻ vẫn còn nhìn cuộc đời đầy căm hờn và trách móc, sách vô tình trở thành người bạn duy nhất, điểm tựa tinh thần vững chãi.Lúc ấy, chỉ nghĩ đơn giản rằng : "Em không hợp với cuộc sống hiện tại,không thể hoà vào cuộc sống của mọi người và trong vô thức em tìm đến cuộc đời khác, cuộc sống trước đây, xa thật xa của các bô lão, cây đa, cây đề trong lịch sử .."

Em đã biết đến cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống" của DALE CARNEGIE là vì thế!

Để đến bây giờ em mới hiểu : Lạc quan là một vị thuốc thần dược, chúng ta không mất khoản phí nào cho nó, chẳng cần đắn đo có đủ tiền để mua hay không ? Có một điều chắc chắn đấy là không ai có thể lấy nó đi, nếu chúng ta không cho phép.

Cuốn sách mang đến cho em những dẫn chứng cụ thể và nhiều khi chính em cũng ngạc nhiên: " Mình còn quá may mắn, cuộc đời đã ưu đãi cho chính em quá nhiều thứ: đấy là một gia đình vững chắc, được che chở và chăm sóc, được giáo dục và hoàn toàn có khả năng cống hiến ..vv..Để em của quá khứ nhận ra những gì xảy đến chưa là gì, chưa phải đau khổ tới mức không chịu được, càng không có tư cách để gục ngã."

"Điều quan trọng nhất vẫn là sự lựa chọn"!

Và lần này, em của hiện tại lựa chọn mở lòng mình để đón nhận cuộc sống : không trốn tránh, không thờ ơ và vô trách nhiệm.

Để bản thân hiểu được rằng: Cuộc đời có hàng trăm điều khiến ta bật khóc trong vô vọng nhưng cũng có quá nhiều cơ hội mở ra nếu chúng ta đủ bản lĩnh đi qua những ngày mưa ấy.Sau cơn mưa không chắc chắn sẽ có cầu vồng nhưng có một điều chắc chắn bầu trời sẽ sáng, cây cối xanh tươi, mầm non vươn lên. Cũng như cuộc đời mỗi người, đi qua giông bão sẽ học cách trưởng thành.

Hi vọng em của hiện tại luôn biết ơn em của quá khứ vì chính cô gái ngày xưa là lí do hôm nay em được sống đúng với những gì mình mong muốn. Quá Khứ và Hiện Tại hãy cúi chào nhau bằng sự biết ơn, trân trọng.Bởi hiện tại rồi sẽ là quá khứ và quá khứ cũng đã từng là hiện tại.Dù ở vị trí nào, em hãy luôn yêu thương chính mình và học cách bao dung với người khác, với cuộc đời, em sẽ nhận lại những điều xứng đáng!

Cảm ơn em - Quá Khứ của tôi
Cảm ơn những ngày non nớt và khờ dại
Cảm ơn hết thảy những gì đã qua !

"Trong trái tim của mỗi người luôn có một khoảng trống cho những gì đã qua, đã lùi xa vào miền kí ức thân thương.Tuy nhiên, kí ức ấy sẽ chẳng bao giờ cũ đi, cũng không ai có quyền lãng quên. Ngược lại, nó vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng ta, theo ta quá những năm tháng, cùng ta tìm kiếm hạnh phúc mới, chân trời mới với lời nguyện cầu: "Mỗi một ngày đón bình minh, em hãy lựa chọn niềm vui. Quá Khứ sẽ luôn chúc lành cho em"

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top