Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Quẳng Gánh Lo Đi & Vui Sống

[BÀI DỰ THI 040]
Họ tên: Phạm Thị Thanh Hoa
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Quẳng gánh lo đi mà vui sống


Gửi tôi hai năm trước!

Trời hôm nay mưa lớn. Mùa mưa bão đến rồi, hôm qua nghe tin cơn bão Podul hướng thẳng vào miền Trung, hôm nay mưa trút xuống như thác. Tôi viết thư này gửi cậu, cũng chính là tôi, cùng thời điểm này nhưng hai năm trước cũng bởi những kỉ niệm mùa mưa bão không bao giờ quên trong tôi.

Cậu còn nhớ mùa mưa bão hồi sinh viên năm thứ nhất không? Cứ mùa bão đến, kí ức lại ùa về trong tôi. Những kí ức buồn và thương. Mùi hương hoa sữa nồng nàn nơi phòng kí túc xá quyện trong làn mưa như thác trút hắt vào những khuôn mặt rưng rưng lệ nhòa quay quắt hướng về quê mẹ bão lũ. Cả bọn chờ từng mẩu tin nhỏ về thiệt hại và sự cô lập trong lũ ở quê nhà rồi ôm nhau khóc thâu đêm, ruột nóng từng cơn theo từng trận mưa đổ.

Năm nay bão lại về. Nhưng tâm bình yên đến lạ! Phải chăng khi người ta biết được trước, tiên đoán được trước những gì xảy ra sẽ không còn gì lo lắng? Chắc vậy. Rảnh rỗi tôi lại lôi sách ra đọc. Sách luôn là người bạn tốt của ta, vạn lần tốt của ta. Đọc sách tôi lại nhớ đến cậu. Cậu cũng là người rất mê sách còn gì. Tôi còn nhớ cậu ngốn tất cả những cuốn sách cậu vớ được, dẫu đó là sách truyện, thơ hay khoa học thường thức, miễn là sách. Cậu cũng từng dành dụm rất nhiều để mua được những cuốn sách cũ để làm giàu cho tủ sách của chính mình. Tôi cũng nhớ, với bạn bè cậu, cậu chẳng khác gì một thần tượng bởi vốn hiểu biết siêu việt của mình. Ai cũng từng tin rằng, cậu sẽ là người thành công nhất trong lớp, trong xóm. Tôi cũng đã từng ngưỡng mộ cậu vì sự nổ lực phi thường trong cuộc sống và học tập. Cậu từng nói, mọi thứ đều đến từ sách!

Nhưng rồi tôi dần thất vọng về cậu khi cậu ra trường và kiếm được việc làm. Trong công việc, cậu không phân loại được. Cậu không thể giải tỏa được những áp lực từ công việc của chính mình. Những công việc tưởng chừng như đơn giản bởi có sẵn luồng lạch, có sẵn biểu mẫu, có người hướng dẫn bên cạnh nhưng cậu cứ lại muốn làm theo ý mình, theo những con đường chưa bao giờ có sẵn, những hướng giải quyết chưa bao giờ có tiền lệ. Để rồi mọi việc cứ rối tung lên, cậu dần mất điểm trong mắt sếp. Những buổi làm việc có cấp trên thanh tra, cậu sợ hãi đến mất ăn mất ngủ, và làm việc thiếu hiệu quả trong mắt mọi người. Chuyện đó cứ tiếp diễn, cứ lặp đi lặp lại năm này qua năm khác, cậu không được đánh giá cao trong công việc, vì thế vị trí cứ đì đẹt mãi thua cả những người vào làm sau. Cậu và cả mọi người xung quanh đều thừa biết rằng, kiến thức chuyên môn cậu rất vững. Đó là hai nguyên nhân chính khiến cậu ngày càng ngày càng xuống dốc về tinh thần làm việc. Sự chán nản, bất mãn tăng dần. Cậu nhìn thành tích đồng nghiệp đạt được vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ. Nhìn bề ngoài, cậu có vẻ bất cần nhưng thật ra cậu rất rối, rất mâu thuẫn với chính mình. Cậu tự gây áp lực cho chính mình và cả những người thân yêu xung quanh. Mọi lời khuyên của người thân đều không làm cậu giảm được xung lực trong chính mình. Cậu đau bao tử liên tục. Những cơn đau đầu và những bệnh lặt vặt thường xuyên ghé thăm cậu. Giá như, những năm đó cậu đọc được những cuốn sách mà ngày nay tôi đọc thì tốt hơn rồi mà cũng có lợi cho sức khỏe của tôi hôm nay hơn rồi. Nói thế không phải trách gì cậu. Cái gì cũng có diễn tiến của nó, phải không cậu? Ít ra thì tôi cũng kịp được đọc và cậu đã kịp dừng lại những đối xử tệ hại với bản thân mình.

Chán nản với công việc, tôi lang thang vào các hiệu sách để hâm nóng lại sở thích mình bỏ quên bấy lâu nay, hi vọng đó là nơi ẩn náu an toàn cho tôi trước những ưu phiền, áp lực của cuộc sống. Tay tôi chạm được cuốn “Quẳng gánh lo đi mà vui sống”,được giới thiệu là cuốn sách hay của mọi thời đại. Về nhà, tôi ngấu nghiến cuốn sách như người đói lâu năm nhìn thấy cơm. Cả một không gian khoáng đạt, bình yên bất chợt mở ra trước mắt tôi. Có gì đó rạn vỡ từng mảng trong tôi. Cậu không biết đâu, đọc rồi tôi lại mường tượng ra gương mặt cậu âu lo, sợ hãi khi đối mặt với công việc, vẻ mặt bất cần vô lí của cậu trước những nhận xét nghiêm khắc của đồng nghiệp. Tôi nói thật, đọc sách xong tôi thấy cậu bảo thủ, ích kỉ ghê gớm. Mà sự bảo thủ và ích kỉ luôn đem lại cho ta thêm lòng đố kị, nhỏ nhen. Tôi nhớ từ nhỏ cậu đâu phải là người như thế? Cậu được lòng tất cả mọi người xung quanh cơ mà? Ai cũng khen cậu thông minh, hòa đồng, gần gũi và hiền hậu. Nhưng sự rối ren trong công việc và sự thất bại của cậu khi giải quyết chúng đã làm cậu thay đổi. Dẫu là thay đổi tạm thời. Nhưng hôm nay khác rồi, cậu biết không?
"Quẳng gánh lo đi mà vui sống" là một cuốn sách thật đáng đọc. Cuốn sách đã giúp tôi nhận ra những sai lầm trong việc phân chia thời gian của chính mình, cách thức diệt bỏ ưu phiền để sống thoải mái, sống có ích và có động lực. "Quẳng gánh lo đi mà vui sống" là một cuốn sách tự lực của tác giả người Mỹ Dale Carnagie. Ông viết sách này vào năm 1948, cách chúng ta gần 70 năm, vậy mà cậu không tìm thấy nhỉ. Quyển sách này là một cẩm nang về cách làm việc và vui sống không bị lo âu. Tôi tìm thấy cuốn sách thật không khác nào bắt được vàng. Mọi thứ bỗng nhiên nhẹ bẫng. Tôi tự cười mình và cười cả cậu. Dường như trước mắt một bức màn màu xám được vén lên. Đọc hết chương 1 (Phương cách để trị ưu phiền), và chương 2 (Cách phân tích những vấn đề rắc rối), tôi đã gấp sách đứng dậy bỏ ra phòng ngoài. Ông xã không biết những gì tôi mới biết, nghi ngờ nhìn nụ cười rạng rỡ của tôi, nhưng anh cũng mau chóng cười theo tôi. Cậu nhớ chứ, với anh, tôi hạnh phúc là anh hạnh phúc! Nụ cười ấy là điều anh mong mỏi nhất ở tôi, ở cậu. Không phải là khuôn mặt cau có, ủ rũ, không phải là những câu hỏi nghi hoặc về bản thân mình, càng không phải là những nụ cười chua chát, gượng gạo của tôi và cậu mỗi lần đi làm về mang những áp lực của cơ quan về nhà.

Tôi cất được chính gánh nặng khỏi đôi vai mình một cách thật nhẹ nhàng. Thật ra thì gánh nặng đó chưa cất khỏi vai tôi mà là tôi biết đặt nó lên vai vào lúc nào và lúc nào nên hạ xuống tạm thời để nghỉ ngơi lấy sức mà gánh tiếp trong quãng đường còn lại. Tôi biết đối mặt với những rắc rối và những thất bại tạm thời của mình bằng cách nào. Thất bại hôm nay không phải là đã đặt dấu chấm hết cho cơ hội của tôi. Điều mà cậu trước đây từng nghĩ. Nghe cấp trên nhận xét chưa tốt, cậu ủ rũ. Thua một cuộc thi, cậu nghi ngờ bản thân mình. Cậu hay lấy quá khứ huy hoàng, thành công của mình để đo ngày hiện tại và không bằng lòng với bản thân, cho rằng mọi người không nhận ra năng lực của cậu, không chịu hiểu cậu, mọi người đang nhận xét sai. Cậu ngủ quên trong quá khứ và quên mất rằng, mọi người đang đánh giá năng lực của cậu trong hiện tại. Đọc cuốn sách, tôi nhận ra sai lầm rất đơn giản ấy.
Khi con người ta nhận ra sai lầm của mình là một thành công và là một sự trưởng thành mới, phải không cậu?

Nhưng nhận ra sai lầm mới chỉ bước thứ nhất. Bước thứ hai là cách thức khắc phục sai lầm ấy để sống và làm việc tiếp. Rất tuyệt khi trong Quẳng gánh lo đi mà vui sống có luôn điều đó. Cách thức giải quyết rắc rối của bản thân là điều không hề dễ đối với mỗi người. Cuốn sách với các ví dụ, các mẩu chuyện đã làm sáng tỏ dễ dàng điều đó. Cuốn sách đã giúp mỗi người nhìn thấy đôi chân lấm của mình, những góc khuất nhất của những sai lầm, của cái tôi cá nhân hiếu thắng và ích kỉ. Sách thật sự là một người thầy, người bạn vừa thông minh, vừa bao dung nhưng cũng rất nghiêm khắc. Nhưng là cái nghiêm khắc dễ chịu bởi người ta bị chỉ ra lỗi lầm mà không hề cảm thấy xấu hổ và tìm cách chống lại.

Tôi thật sự cảm ơn tác giả. Mà không, không chỉ tôi, cả cậu cũng cần cảm ơn tác giả chứ nhỉ. Cảm ơn vì cho tôi thêm lối đi trong cuộc đời, cảm ơn vì đã giúp tôi hoạch định lại chính bản thân mình, cuộc sống của mình. Tôi chúc cho cậu, cho bản thân mình luôn ghi nhớ được những điều đó, chúc cho chúng ta sẽ vượt qua được những thử thách sắp tới và sẽ tới, vượt lên được chính bản thân mình để thành công và toại nguyện với những mơ ước.

Tôi, chính là cậu của ngày hôm nay!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top