Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] SỐNG ĐƠN GIẢN CHO MÌNH THANH THẢN

[BÀI DỰ THI 009]
Họ tên: Hà Thanh Hường
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Sống đơn giản cho mình thanh thản - Shunmyo Masuno


Nếu được phép gửi một bức thư cho người bạn không thể gặp, bạn sẽ gửi cho ai? Nếu là tôi, tôi sẽ gửi cho chính tôi trong quá khứ - tôi của năm 14 tuổi.

Tôi đang bước vào ngưỡng cửa 17 với những áp lực học hành triền miên cũng như sự gửi gắm của 12 năm học. Năm 14 tuổi tôi đã từng có suy nghĩ học xong cấp ba sẽ tìm một công việc nào đó để bố mẹ không phải vất vả.

Tôi của năm 14 tuổi vừa ương bướng vừa nghịch ngợm, không hề quan tâm đến những người xung quanh. Tôi của năm 17 tuổi vào một ngày nọ bỗng phát hiện ra những nếp nhăn, những sợi tóc bạc ngày càng lộ rõ của bố mẹ. Cảm giác đó đau xót lắm!

Tôi của năm 14 tuổi không một ước mơ, còn tôi của 17 ấp ủ đầy trong mình những đam mê, hoài bão của tuổi trẻ, cuối cùng tôi trưởng thành rồi!

Năm tháng đó cứ nghĩ đỗ cấp ba là điều khó khăn nhất nhưng hoá ra không phải, sau này mới biết đỗ đại học còn quan trọng hơn và tìm cách sinh tồn trong xã hội kia mới là điều khó khăn nhất. Và tôi không muốn mọi người thất vọng về mình.

Trưởng thành đến gặp tôi vào một buổi sáng khiến tôi bỗng thấy xa lạ với chính mình trước kia. Tôi rất ấn tượng với một đoạn nhật kí trong cuốn sách của nhà văn Trí: "Sau này con lớn lên, nước mắt sẽ trở thành một thứ quá xa xỉ, thuở bé khi con vấp ngã, con có quyền khóc thoả thích. Nhưng khi trưởng thành, con phải học cách giấu đi những nỗi đau vào tận tâm can. Cuộc đời là cuộc chiến, con không thể cho đối phương thấy con rơi lệ. "Trưởng thành như một "cái tát” - không đau nhưng thấm, nó sẽ khiến ta thay đổi còn theo chiều hướng tốt hay xấu là ở chính bạn.

Nhiều khi nhìn lại quá khứ, bạn có hài lòng với "cái tôi" của bạn trong hiện tại không? Cũng giống việc tôi của năm 14 tuổi thích một chàng trai siêu ngầu còn năm 17 tuổi tôi thích một chàng trai tuy không thể lại gần nhưng luôn giúp tôi tìm ra nội lực của chính mình; thấy chưa, trưởng thành thực sự rất quan trọng.

Có rất nhiều cuốn sách đã cùng tôi đi qua những ngày tháng trưởng thành nhưng tôi nghĩ cuốn sách "Sống đơn giản cho mình thanh thản" của sư thầy Shunmyo Masuno có ảnh hưởng tới tôi nhất. Không dài dòng, không triết lý, cuốn sách như những lời khuyên gửi cho chính những bạn trẻ thời hiện đại. Phải chăng cuộc sống ngày càng hiện đại, con người ta đã bẵng quên mất một bài học "sống trong thiền", cuốn sách đã giúp tôi học được cách đối diện với "căn bệnh trưởng thành" bằng những lời khuyên giản dị nhưng không nhàm chán.

Muốn trưởng thành thành công, phải biết dùng chính thân mình, sư thầy đã từng nói: “Trước mặt bạn có vũng nước lạnh, và người xung quanh bảo bạn rằng: "Nước đấy lạnh lắm”. Dù rằng trong đầu bạn cũng hiểu được đấy là "nước lạnh ", nhưng chỉ có chạm tay vào thử bạn mới biết được nước đó lạnh bao nhiêu.

Trong bất cứ chuyện gì, nếu không bởi chính thân mình trải qua thì bạn chẳng thể biết được thực hư trong đó. "Hãy thử đọc và nhỡ đâu bạn lại thích nó!

Tôi chẳng thể giúp tôi của tuổi 14 đọc được bức thư này bởi tôi không hề có cánh cửa thần kì như doremon nhưng biết đâu 5 năm sau tôi lại cần đến bức thư này để hồi tưởng năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời.

Các chàng trai cô gái của tôi, đừng sợ trưởng thành, cứ nỗ lực và sống hết mình; để một ngày của tương lai khi nhìn lại quá khứ, bạn sẽ chẳng phải hối tiếc điều gì.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top