[CUỘC THI VIẾT ONLINE] Sống thực tế giữa đời thực dụng
[BÀI DỰ THI 002]
Họ tên: Ngô Quang Vinh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Sống thực tế giữa đời thực dụng - Mễ Mông
0:00!
Một ngày mới bắt đầu, cũng là lúc tôi hoàn thành xong deadline cho thứ hai tới. Tôi ngả người ra chiếc ghế, hít một hơi thật sâu rồi suy nghĩ về cuộc đời. Người ta nói rằng đêm xuống là lúc bạn đối diện với con người thật của mình, là lúc bạn suy ngẫm về bản thân, những gì đã trải qua,… bây giờ có lẽ câu nói ý đúng với tôi.
Đã lâu rồi tôi mới thức khuya đến vậy, nhưng thức khuya cũng có cái hay của nó: không gian yên tĩnh, không còn tiếng động cơ xe máy, oto, tiếng khóc của trẻ con,.…chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ của chiếc quạt phòng tôi.
Không hiểu sao hôm nay tôi lại không cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ như mọi hôm, chắc có lẽ do chiều nay tôi đã “thủ” sẵn cốc café để làm deadline. Tôi nằm dài trên chiếc giường không biết làm gì,…..Haizz, rồi chợt nhớ rằng đọc sách có thể giúp tôi dễ buồn ngủ hơn, vậy tôi ra kệ sách chọn lấy một cuốn sách để đọc. Sau một hồi suy ngẫm tôi chọn được cuốn “Sống thực tế giữa đời thực dụng” của Mễ Mông, đây là một trong những quyển sách đầu tiên mà tôi tự mua để “tập đọc” sách. Cầm cuốn sách tôi nhớ lại tôi ngày trước kia: ngây ngô, hồn nhiên,…
Còn tôi bây giờ sau khi trải qua một vài “hương vị” của cuộc sống đã không còn thế nữa. Và cuốn sách đó đã giúp tôi có thể vượt qua khó khăn đó và cảm nhận cuộc sống theo một góc nhìn mới. Giờ đây nếu được viết một bức thư gửi cho tôi 4 năm về trước thì tôi viết:
“Dear Vinh!
Dạo này cậu thế nào rồi? Giờ này cậu vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ với niềm hạnh phúc khi đỗ trường cấp ba mình mong muốn. Cái cảm giác ý giờ nhớ lại vẫn làm tôi nổi da gà.
Sáng mai cũng là ngày đầu tiên cậu đi nhận lớp, gặp người bạn mới, có người bạn cũ, gặp thầy cô giáo,…..Rồi cậu sẽ trải qua ba năm cấp ba tại nơi đây, nơi cậu có tất cả, cậu có “cô gái tuổi 17”, có đứa bạn quậy phá, những bữa ăn trong giờ, chuyến đi chơi cùng nhau, bữa tiệc bất ngờ,…,.Chúng ta trải qua bao kỉ niệm cùng lũ bạn tạo nên những năm tháng khó phai. Rồi thời gian qua mau, ta kết thúc ba năm cấp ba với những giọt nước mắt hạnh phúc, đầy tiếc nuối khi xa ngôi trường này. Tớ vẫn còn nhớ câu nói của thầy “Kết thúc tiết học, bây giờ các em chính thức trở thành cựu học sinh của trường rồi”. Khép lại ba năm cấp ba với cuộc sống màu hồng bắt đầu bước vào đại học, tớ nghĩ rằng cuộc sống chúng ta vẫn sẽ như thế.
Nhưng chẳng con đường màu hồng kéo dài mãi mãi. Cuộc sống của chúng ta không còn được như cấp ba nữa, ta thích nghi với môi trường mới. Thật khó khi môi trường mới quá xa lạ với chúng ta từ cách học, cách dạy, giờ giấc, bạn bè…tất cả giống như mớ hỗn độn mà ta không biết làm gì, từ đâu. Và chúng ta đánh mất đi người con gái ta yêu, cuộc sống ngày càng tồi tệ hơn. Ta mất tất cả, cuộc sống tươi đẹp, mối tình lãng mạn, bạn bè thân thiết,….tất cả đã là kỷ niệm. Tớ vô vọng, mất phương hướng giữa dòng đời tấp nập, sáng vác cặp đi học chiều tối vác cặp về, hành động đó lặp đi lặp lại một cách vô vị mà tớ thực hiện nó giống như con robot đã lập trình sẵn.
“Khi một cánh cửa đóng lại một cánh cửa khác sẽ mở ra” và cuốn sách “Sống thực tế giữa đời thực dụng”, đã mở cho tớ một cánh cửa mới. Không còn là cậu nhóc nhút nhát mơ mộng về tương lai, hay khóc một mình mỗi khi đối diện với khó khăn,….
Mà giờ đây tớ nỗ lực hơn vì không có ai giúp tớ, nên tớ chỉ tự dựa vào bản thân mình cố gắng từng ngày.
Trở thành một người thực tế hơn, trước trong mắt tớ thực dụng là thứ gì đó cực kì đáng ghét, họ chơi với nhau chỉ để lợi dụng nhau, tay bắt mặt mừng khi thành công khi thất bại thì họ biến mất,….Nhưng giờ thì “thực dụng thì có gì không tốt?”, Mễ Mông – tác giả cuốn sách dạy tớ điều này. Trong xã hội này thì mối quan hệ đều dựa trên đôi bên cùng có lợi, khi bạn chưa giỏi thì đừng mong muốn đòi hỏi gì từ ai, vậy nên hãy cố gắng đi thay than oán trách cuộc sống này.
Học cách chấp nhận cuộc sống. Khi mà bố Mễ Mông sắp kết hôn lần thứ ba và người vợ của bố cô nhỏ tuổi hơn cả cô, thì cô cũng chẳng quan tâm vì thế giới này “đầy những chuyện hoang đường, nhưng mọi người vẫn lựa chọn cách đối mặt, tiếp tục cuộc sống vui vẻ của chính mình”. Vậy nên học cách chấp nhận dù khó khăn nhưng để thời gian xóa hết đi tất cả…….”
Vinh ơi! Dậy đi con đến giờ đi học rồi.
Ơ hóa ra là mơ à. Haizz, tôi đã ngủ quên lúc nào không hay và chẳng có bức thư nào tôi viết ở trên bàn cả…..Tôi vội vã dậy chuẩn bị đồ đạc rồi đi học.
Đúng là một giấc mơ kì lạ,nhưng nếu được viết cho tôi của bốn năm trước tôi sẽ viết “Hãy sống hết mình nhé chàng trai, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!”