Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Sức Mạnh Tiềm Thức

[BÀI DỰ THI SỐ 023]
Họ tên: Hà Linh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Sức mạnh tiềm thức - Joseph Murphy


Xin phép được gửi đến chính bản thân tôi trong quá khứ...

Tôi năm 15 tuổi chỉ là một cô bé với tính cách ngang ngạnh, ương bướng, mẹ tôi luôn dùng hai từ đó là "khó chiều" và được nhận xét là một người có cá tính khá mạnh mẽ. Nhìn lại mình trong quá khứ tôi cảm thấy không hài lòng bởi vì còn là một đứa trẻ con, suy nghĩ cũng bồng bột và luôn bộc lộ cảm xúc của mình một cách thái quá, không quan ngại.

Nói về mẹ tôi, ngày trước khi nghe mẹ dạy bảo một cái gì đó tôi luôn cảm thấy khó chịu, không thích bị nói bởi bản tính đã quen chiều chuộng, nếu không có gì vừa lòng là thái độ sẽ khác, thậm chí không nghe mẹ nói nữa và đạp xe luôn sang ngoại (nhà ngoại tôi cách nhà tôi 1km). Trong một mối quan hệ nếu như có xảy ra mâu thuẫn thì chắc chắn tôi sẽ là đứa không bao giờ chủ động xin lỗi trước dù rằng mình là người sai, cũng bởi vì tính ích kỉ của bản thân không biết nghĩ đến cảm xúc của người khác hay do cái tôi quá lớn và một phần cũng vì được nuông chiều từ nhỏ. Có lúc tôi trải qua khoảnh khắc rất chơi vơi, mang trên vai rất nhiều suy tư và tâm trạng không vui nhưng chẳng thốt nên lời...

Khi đọc cuốn sách "Sức mạnh tiềm thức" của tiến sĩ Murphy tôi ấn tượng với một đoạn văn mà tôi còn nhớ mãi : "Cuộc sống nên là một chuyến phiêu lưu. Cuộc sống này là sự đơm hoa kết trái mỹ mãn. Cuộc sống khác xa với sự tồn tại đơn thuần. Nhưng hầu hết chúng ta đều bị sa lầy với những tiểu tiết vụn vặt trong cuộc đấu tranh sinh tồn đến nỗi không ai cảm nhận và thưởng thức hết sự kỳ diệu của cuộc sống. Nhiều người đang trải nghiệm cuộc sống mình với một niềm hân hoan nho nhỏ so với niềm hạnh phúc to lớn vốn có mà cuộc sống đã công bằng mang lại cho mỗi người. Để sống trọn vẹn với cuộc sống mình được ban tặng bất kỳ ai cũng có thể thay đổi điều đó bằng cách riêng của mình."

Đến bây giờ khi đã là học sinh lớp 12 - năm học cuối cùng trong trường THPT tôi thực sự nhận ra rằng con người sau khi bước vào xã hội, rất dễ sa ngã bởi những ồn ào hư vô che mắt chỉ cần một, hai ví dụ bị phá vỡ những người trẻ tuổi giống như tôi có nền móng cơ sở không vững chắc sẽ dễ dàng bị lung lay. Trải qua mọi chuyện không đâu trong suốt những năm học, những áp lực từ phía gia đình, bạn bè hay thầy cô đều khiến cho tôi suy nghĩ thậm chí có những lúc thực sự stress và đến bây giờ tôi thực sự nhận ra rằng nếu không tự vực dậy cảm xúc của mình lại thì tôi của ngày hôm nay vẫn như thế, sẽ mãi ở trong những bế tắc và áp lực bủa vây.

"Tôi sống với sự cô đơn, đau đớn trong tuổi trẻ nhưng lại ngọt ngào trong những năm tháng trưởng thành"
Ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành dù sớm hay muộn. Có người sợ "phải" trưởng thành, có người muốn trưởng thành thật nhanh nhưng lại có người chọn lựa vô tư chờ đợi trưởng thành đến theo cách tự nhiên của nó. Dù bạn thuộc nhóm người nào thì cũng chẳng có gì sai cả bởi vì trưởng thành đâu phải muốn là được. Tôi không muốn nhận là tôi đã lớn nhưng tôi có thể khẳng định tôi chín chắn và biết suy nghĩ hơn trước rất nhiều.

Tôi từng được nghe "Tốc độ lớn của bạn tỉ lệ thuận với tốc độ già đi của bố mẹ". Quả đúng như thế, khi dạy tôi bố mẹ không còn hầm hầm giận dữ, không lớn tiếng nạt nô mà giọng nói đầy tính thương lượng bảo tôi rằng như vậy là không đúng. Ngày xưa câu nói cửa miệng của mẹ là "Bao giờ con lớn..." thì giờ chuyển thành "Nếu bố mẹ mất rồi" hay "Mẹ ơi xỏ kim hộ con với." thì bây giờ "Con gái xỏ kim giúp mẹ!". Tôi là một kiểu người không muốn thể hiện tình cảm với người khác một cách phô trương mà luôn chọn cách thể hiện một cách kín đáo, âm thầm ngay cả đối với mẹ - Người mà tôi yêu nhất trên đời. Nếu như người ta có thể nói câu "Con yêu mẹ!" một cách rất tự nhiên và thoải mái thì đối với tôi nó như một bài toán khó. Đến bây giờ tôi có thể chịu đựng được mọi thứ, trừ một câu "Mẹ già rồi".

Và cuối cùng tôi muốn gửi đến các bạn trẻ giống như tôi hãy nhớ rằng cho dù bạn là ai, khuôn mặt ra sao, địa vị xã hội thế nào thì hy vọng bạn sẽ luôn luôn quý trọng bản thân mình, tràn đầy tự tin,không từ bỏ chính mình. Hãy nhớ rằng cuộc sống là chuỗi dài những lựa chọn. Đó có thể sai lầm hay đúng đắn ở thời điểm này hay thời điểm khác nhưng tất cả đều làm nên chúng ta của hiện tại. "Phải phạm sai lầm là mới là con người, vấp ngã là chuyện bình thường, có thể cười vào mặt chính mình là sự trưởng thành" (William Arthur Ward). Cuộc đời có rất nhiều chuyện đủ để khiến bạn sụp đổ nhưng thứ có thể khiến bạn sụp đổ thật sự chính là tâm trạng của bạn và vì thế nếu cuộc đời cho bạn hàng trăm lý do để khóc bạn hãy cho cuộc đời thấy bạn có hàng vạn lý do để cười.

Hãy là chính mình có ước mơ, hoài bão và cố gắng thực hiện nó,... Nhớ rằng cuộc sống là một hành trình và hạnh phúc nằm trên chính hành trình đó chứ không phải là ở đích đến. Hãy nỗ lực hết mình đừng để thanh xuân là một chuỗi ngày sống hoài, sống phí rồi để sau này nhìn lại và thấy rằng mình đã đánh mất tuổi trẻ một cách vô vị như thế...

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top