Giỏ hàng

[CUỘC THI VIẾT ONLINE] TRUYỆN CỔ ANDERSEN

[BÀI DỰ THI 008]
Họ tên: Nguyễn Thị Thu Trang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Truyện cổ Andersen


Gửi cậu, người đã từng là tớ

Cậu từng là tớ, tớ sẽ là cậu. Gửi cho những năm tháng vẹn tròn ngày đó...

Trong kí ức của tớ, cậu không mang dáng hình. Tớ là đứa hay quên, quên mọi thứ, và lớn rồi tớ chợt nhận ra tớ quên mất hình dáng cậu. Nhưng không sao, đó chỉ là hình dáng, cái tớ nhớ vẫn là những buồn vui tan hợp của cậu năm đó. Không quên được.

Tớ nhớ cậu là đứa hay buồn. Cậu đọc truyện Kim Dung, cậu cứ tiếc thương mãi cho Đông Phương Bất Bại. Cậu xem Spirited away thì lại luôn buồn về tình yêu dang dở của Chihiro và Kohaku. Cậu hoài niệm lầu son vàng của Hán Vũ Đế với Trần A Kiều. Tớ hiểu cậu vẫn là cô bé ngọt ngào, nhìn đời qua lăng kính màu hồng. Cậu chẳng muốn lớn lên, cậu muốn sống mãi ở Neverland, sống mãi ở tuổi mười hai vô tư. Cậu ghét buồn như cái cách một đứa trẻ con ghét phải ngủ trưa và ăn những gì nó không thích... Cậu còn vô âu vô lo.

Thực ra, tớ chẳng hiểu cậu rõ lắm, chỉ mang máng thôi. Cậu là một thực thể khác tớ, cậu có tâm hồn khác tớ. Cậu căn bản không phải là tớ, tớ thay đổi khi hàng triệu tế bào trong tớ thay đổi, theo cách khoa học thường nói. Nhưng tớ với cậu gắn kết với nhau bởi tớ và cậu chung một kí ức...

Tớ biết cậu ghét buồn, ghét sự đau đớn. Nhưng rồi ai cũng sẽ phải lớn lên, ai rồi cũng sẽ phải kinh qua thử thách để thách thức giới hạn vô cùng tận của bản thân. Cậu cũng thế mà tớ cũng thế. Tớ nhớ tớ từng bỏ, không đọc Truyện cổ Andersen vì cái chết phù du bọt biển của nàng tiên cá, vì giọt nước mắt của tình yêu vụn vỡ. Tớ muốn cậu cầm lại cuốn sách ấy. Cuốn sách mà tự tớ thấy khiến bản thân mình trưởng thành hơn, nó khác truyện cổ tích đầy những đạo lí mà mẹ đọc, tớ thấy nó khác vì nó nhân văn hơn, nó khiến tớ hiểu sâu sắc hơn về thế giới dẫu chỉ là câu chuyện cổ- câu chuyện mà vì buồn mà tớ đã từng bỏ ấy.

Tớ nhớ câu chuyện Cây thông như một bi kịch đời người, cây thông bỏ qua những hạnh phúc của mình, cuối cùng đối diện với cái chết, lại hối hận. Tớ nhớ tớ cũng từng như thế, không trân trọng mỗi phút giây. Tớ sợ bản thân cuối cùng phải bỏ qua hết thảy những hạnh phúc. Tớ hy vọng cậu không còn như cây thông ấy, cứ mãi vọng tưởng về nơi khác.

Cái cậu cần chỉ là thời gian thôi. Nhưng rồi, ai cũng sẽ có thời gian để lớn lên, để trưởng thành chứ, phải không?

Kết thúc câu chuyện Chú lính chì dũng cảm, tớ từng trách Andersen về các chết của một tình yêu, dẫu cho tình yêu ấy vẫn kết tinh, vẫn vĩnh cửu. Như cái cách tớ buồn trước trang viết của William Shakespeare về Romeo và Juliet - bi kịch của những con người yêu mà chẳng thể được bên nhau, có lẽ như Xuân Diệu nói: "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở" là đúng thật! Nhưng nó vẫn ám ảnh tớ mãi khi tớ lớn lên, ám ảnh về trái tim chì óng ánh đến muôn đời ấy. Câu chuyện buồn nhưng tớ hy vọng cậu sẽ vịn nỗi buồn mà đứng lên.

Cái cậu cần chỉ là thời gian thôi. Nhưng rồi, ai cũng sẽ có thời gian để lớn lên, để trưởng thành chứ, phải không?

Hay nỗi lo sợ khi mất đi cái bóng của bản thân, nỗi cô đơn rợn ngợp lòng trong "Cái bóng", tớ cũng từng sợ đánh mất đi bản thân. Tớ từng sợ tớ không còn là tớ, chỉ còn là một con người vô vị và ngốc nghếch. Chắc chắn, cậu sẽ phải vấp ngã, chắc chắn, sẽ có lúc cậu quên mất đi những chân thành, nhiệt huyết ban đầu của mình.

Cái cậu cần chỉ là thời gian thôi. Nhưng rồi, ai cũng sẽ có thời gian để lớn lên, để trưởng thành chứ, phải không?

Tớ nhớ Paustovsky đã từng viết những lời cho cuốn truyện cổ ấy rằng: "Andersen đã lượm lặt hạt thơ trên luống đất của người dân cày, ấp ủ chúng nơi trái tim ông rồi gieo vào những túp lều, từ đó lớn lên và nảy nở những bó hoa thơ tuyệt đẹp". Ừ, những đóa hoa thơ vẫn còn nguyên vẹn đó, nảy nở trong lòng tớ. Tớ đã từng đọc rất nhiều cuốn sách self-help nhưng có lẽ Truyện cổ Andersen vẫn là thứ gì cực đặc biệt trong tớ. Bởi buồn và đẹp. Bởi những bi kịch. Bởi những hạt thơ. Bởi Chân-Thiện-Mĩ. Bởi những gì mà cuốn sách này đem lại.

Gửi cậu,
Kí tên
Cậu của năm năm sau
Thu Trang

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top