Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Truyện Kiều

[BÀI DỰ THI 027]
Họ tên: Kim Huế
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Truyện Kiều - Nguyễn Du.


Nam Định, ngày 31 tháng 8 năm 2019
Gửi thời thanh xuân nghịch ngợm của tớ,

"À... á... à... ơi...
Trăm năm... trong cõi... người ta...
Chữ tài... chữ mệnh... khéo là... ghét nhau..."

Cậu biết không, "Truyện Kiều" của nhà thơ Nguyễn Du đã gắn với tuổi thơ chúng ta từ lời ru ấm áp của mẹ, nhưng mãi đến sau này, chúng ta mới thực sự nhận ra giá trị của cuốn sách này.

Thanh xuân là để bỏ lỡ, cớ sao chúng ta còn theo đuổi?
Cô gái nhỏ à, hãy mở lòng đi, mở lòng để sẻ chia.

Dám hỏi, đã ai từng trải qua cái tuổi chập chững vào đời như tớ trước đây chưa? Đó là cái tuổi mười bốn chỉ biết ham chơi, bỏ bê học hành.
Cậu còn nhớ không? Bầu trời năm ấy, xanh lắm, đẹp như thanh xuân mà một cô gái nên có.

Giá như bức thư này có thể đến với cậu vào lúc ấy, thì có lẽ, mọi thứ sẽ khác, sẽ không còn những vấp ngã đầu đời đầy dại khờ nữa, mà thay vào đó, tớ và cậu sẽ còn trưởng thành hơn cả bây giờ.
Này, tớ của mấy năm trước, "lời nói gió bay", tớ không nhớ nổi đã bao lần nói dối bố mẹ, cũng chẳng thể nhớ đã bao lần trốn tiết. Đã từng có một khoảng thời gian tớ quên mất mình là ai.

Cái quá khứ đen tối mà tớ từng mong có thể cất sâu nhất có thể, muốn chôn vùi mãi mãi dưới đáy đại dương bao la. Nhưng, một ngày, tớ nhận ra, kí ức về cậu, tớ không được quên, không được phép quên. Bằng mọi giá, tớ phải nhớ đến nó để rồi sẽ không còn bất kì sai lầm nào xuất hiện trên chặng đường chinh phục tương lai của tớ nữa.

Để tớ kể lại cho cậu nghe về lỗi lầm lớn nhất của chúng ta trong cuộc đời này. Cho dù cậu từng có tính yêu tuổi học trò ngây thơ, hay từng va vào bạo lực học đường một cách ngu ngốc đi chăng nữa, thì cũng không bằng lời nói dối hôm đó.

Đúng là "Lời nói chẳng mất tiền mua". Suốt mười bốn năm cuộc đời, cậu được sống trong tình thương yêu của bố mẹ, đáng ra cậu phải nhận thấy cái cau mày của bố khi cậu bắt đầu sai phạm, nhưng không, lỗi lại thêm lỗi. Đến khi cậu đứng trân trân nhìn bố giận dữ, đứng lặng khi lần đầu thấy bố ướt mi, chứng kiến bố một mình trong phòng bất lực trước đứa con gái không biết vâng lời, tớ hiểu ra, bản thân đã sai đến nhường nào.
Tại sao đến lúc ấy cậu mới nhận ra tóc bố đã điểm bạc, tại sao đến lúc ấy cậu mới nhận ra ánh mắt bố từ yêu thương đã chuyển thành thất vọng, tại sao đến lúc ấy cậu mới nhận ra bố luôn dõi theo cậu, chứng kiến từng sai phạm của cậu. Bố, chỉ là đang chờ cậu nhận lỗi và sửa lỗi mà thôi.

Và... tại sao...

Đến lúc ấy, cậu mới nhớ đến cuốn "Truyện Kiều" _ món quà duy nhất bố tặng cậu, đang bị "bỏ rơi" ở một xó xỉnh nào đó? Cuốn sách mà cậu từng để bám bụi ngày nào, rồi cậu ôm lên để nước mắt thấm đẫm từng trang giấy, thì hôm nay, tớ đang nâng niu bằng cả tình thương tớ dành cho bố.
Làm gì có ai lại không biết đến "nàng Kiều" của Nguyễn Du? Bắt gặp hình ảnh nàng Kiều khuynh sắc khuynh thành, tài hoa bạc mệnh mà tớ lại thấy trân trọng chữ "hiếu". Đại thi hào Nguyễn Du cũng từng thương cho thân phận nàng Kiều:

"Xót nàng chút phận thuyền quyên

Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn"


Thúy Kiều của tuổi trăng tròn đã biết bán mình chuộc cha cho tròn chữ "hiếu". Còn chúng ta tuổi mười bốn lại khiến bố mệt mỏi như vậy...
Trong cuốn "Thanh xuân của ai không mơ hồ", Lưu Đồng viết "Có những người, có những việc một khi đã bỏ lỡ chính là cả đời". Sau những mơ hồ của thanh xuân, tớ đã tìm được ánh sáng. Vì vậy, cho dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi, tớ nhất định không bỏ lỡ.

Cậu là tớ của quá khứ, cô gái ngây ngô và dại khờ, còn tớ là cậu của hiện tại và tương lai, một người chưa đủ thành công nhưng đã mạnh mẽ và hiểu chuyện hơn nhiều rồi. Hứa với cậu, tớ sẽ đem sắc màu đến cuộc sống của bố, để bố tận hưởng niềm vui, sẽ không còn những bận lòng vì chúng ta nữa.

Cậu này, Yasushi Kitagwa viết cũng thật đúng "Có những người trẻ đang đón thời thanh xuân của mình với nỗi bất an về tương lai, không có ước mơ gì hoặc không biết phải sống với mục tiêu gì... " nhưng đó là tớ của quá khứ. Còn tớ của hôm nay đã tự tin bước trên con đường mình chọn.
Tớ và cậu, trái tim vốn không khỏe mạnh này, nhờ đôi bàn tay cần cù của bố mà chúng ta chung một nhịp đập. Hãy thật thành công và trưởng thành để thấy niềm vui trong nụ cười của bố mẹ. Tớ tin là chúng ta sẽ làm được.

"Xin lỗi bố mẹ, dù lời này là quá muộn. Nhưng hãy tin con, một ngày không xa, con sẽ làm bố mẹ tự hào và hạnh phúc."
Mưa là đại diện của nỗi buồn, tớ viết bức thư này cho cậu khi đang đợi mưa tạnh ở bến xe, không phải là không thể về, mà là vì tớ sợ ướt cuốn sách ấy. Không rõ từ khi nào, tớ có thói quen cầm "Truyện Kiều" bên người. Nhìn nó, nhớ lại kí ức như một giấc mơ về cậu, lòng tớ lại tràn đầy cảm xúc. Cảm ơn cậu nhiều nhé, tớ của tuổi 17 đang bước trên con đường mà chúng ta đã chọn để trưởng thành hơn.

"Truyện Kiều", tớ sẽ tiếp tục thói quen, mang nó theo mọi hành trình của thanh xuân.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top