Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu

[BÀI DỰ THI 031]
Họ tên: Huyền Nguyễn
Cuốn sách cùng tôi trưởng thành: “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?” – Roise Nguyễn


Gửi tôi của quá khứ,

Nếu có một điều ước, tớ sẽ chỉ mong rằng mình có thể quay ngược thời gian trở về quá khứ để nói với cậu rằng : “ Cảm ơn vì tất cả, con người của sự không hoàn hảo trước kia ”.

Tôi đã từng là một đứa rất hay mơ mộng về những điều viển vông, hão huyền rồi sẽ có một ngày xuất hiện trong cuộc sống . Tôi thấy những vì sao đang mỉm cười và chuyển động lấp lánh quanh bầu trời đêm. Tôi đã từng ước ao về một căn phòng ngập tràn màu hồng giống như công chúa sẽ xuất hiện trong đời mình, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cuộc sống là một bức tranh được vẽ lên từ những câu chuyện cổ tích mà không hề biết rằng cổ tích đâu có thật. Hồi đó, cứ mỗi lần tôi nói những điều ấy với cả nhà, mọi người đều phá lên cười mà nói rằng :“ Chắc chắn sau này con sẽ trở thành một nàng công chúa xinh đẹp,và rồi lúc ấy hoàng tử sẽ đến rước con về sống trong một tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ”. Chẳng hiểu sao, ở những ngày tháng ấy, tôi vẫn đinh ninh là như vây, tôi tin vào điều đó và thường xuyên nghĩ đến nó trong những giấc mơ. Mãi đến tận sau này, khi đã lớn hơn một chút, tôi mới biết đó mãi mãi chỉ là một lời nói dối ngây ngô, bởi thực chất, cuộc sống này chẳng bao giờ là dễ dàng như vậy!

Năm 14 tuổi, một cú tát đau đớn mang tên “thất bại ” ập đến đời tôi, chẳng ai có thể biết được lúc ấy tôi đã khóc nhiều như thế nào. Chỉ một mình tôi với căn phòng trống trải , có chút ánh sáng từ điện thoại phát ra những giai điệu buồn đến lặng người của những bản nhạc không lời được vang trong đêm tối.. Cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được lúc đó là một sự sợ hãi đến tột cùng : tôi sợ cô đơn, sợ trường học, sợ những mối quan hệ và nỗi sợ ám ảnh nhất là khi bị “người ta nói ”. Người ta bắt đầu rì rầm về chuyện tôi thi trượt cấp ba, người ta nói tôi là một đứa lập dị , suốt ngày chỉ biết nhốt mình trong phòng kín, người ta lặp đi lặp lại những điều ấy trong một khoảng thời gian dài, và cho đến khi nó kết thúc, tôi mới chợt nhận ra là mình vẫn đang sống sót sau những lời cay nghiệt ấy.

Năm 15 tuổi, tôi cảm thấy khó khăn trong việc phải hòa nhập vào một cộng đồng mạng tên“ lớp học ”. Có lẽ cũng bởi cái tính cách khó hòa đồng, không hay giao tiếp và một chút sự dị gợm đã biến tôi trở thành một con người “chẳng thể kết nối với bất kì ai ”. Trong những ngày tháng ấy, tôi đã phải sống rất chật vật cho đến khi tôi tìm được người bạn tâm giao của mình. “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu? ”- Rosie Nguyễn là cuốn sách đã làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của tôi về cuộc sống, về tuổi trẻ và về những điều mới mẻ xuất hiện trong đời mình. Điều đặc biệt đã lôi cuốn tôi đến với cuốn sách không hẳn chỉ nằm ở cái tên, mà trên hết là khi cầm cuốn sách , trái tim tôi đã mách bảo rằng : “ Hãy đọc nó, nhưng phải thật nghiêm túc và chân thành, lúc ấy điều kì diệu sẽ đến ”. Vậy là từng ngày trôi qua, tôi lớn dần lên cùng sách, Rosie là người đã hướng tôi tới những “định nghĩa ” về tuổi trẻ của mình một cách mới mẻ mà sâu sắc hơn biết bao nhiêu .
Tôi của tuổi 17 đã thôi không còn tự dằn vặt mình về những chuyện đã qua nữa, , tôi cũng nhận ra rằng mình đã bớt dần đi cái tính nhút nhát, tự ti hơn trước, vả lại bây giờ tôi bắt đầu biết ước mơ và cố gắng nhiều hơn cho tương lai, mặc kệ ai có nói gì, mình cứ phải sống tốt cho cuộc đời của chính mình trước đã , họ trách móc ,kể xấu mình, nhưng thực chất, cuộc sống của họ cũng đâu có hoàn hảo, bởi vậy đừng nên quá để tâm mà lãng phí cả một đời tuổi trẻ còn có biết bao việc phải làm.
Thời thanh xuân của mỗi người chỉ đến có một lần, vậy nên hãy trân trọng nó khi còn có thể , đừng để đến một lúc nào đó khi phải đứng trước những ngưỡng cửa cuối cùng trong đời, ta mới chợt nuối tiếc nhìn lại về một thời đã xa. Nhiều người vẫn thường nói rằng: “Có một khuôn mặt đẹp đôi khi không hạnh phúc bằng có một cuộc sống đẹp”. Và chính cái cuộc sống đẹp đó sẽ là mầm xanh nuôi dưỡng những tâm hồn trẻ thêm tươi tốt hơn . Kể từ ngày được học thêm những điều bổ ích, tôi đã không còn ủ rũ, mệt mỏi như trước nữa, vả lại mỗi sớm mai thức giấc, tôi sẽ mỉm cười thật tươi để thầm cảm ơn Thượng Đế đã ban tặng cho mình một ngày mới để bắt đầu.

“Thứ ánh sáng rực rỡ nhất là ánh sáng bên trong bạn, hãy dùng nó để soi đường trong cuộc sống”.

Tạm biệt cô gái ngây ngô trước đây, tạm biệt tôi của quá khứ, và thầm cảm ơn tất cả những điều đã khiến tôi trưởng thành hơn, trong đó có bạn “ Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu? ”

Hà Nội, ngày 31-8-2019

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top