Giỏ hàng

[Cuộc Thi Viết Online] Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu

[BÀI DỰ THI 036]
Họ tên: Nguyễn Thị Trà Ly
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu - Rosie Nguyễn


Gửi tôi của vài năm về trước!

Chào cô bé của tuổi 14 - 15 chắc cậu giờ này vẫn còn đang chơi vơi, và vô định trong cuộc sống của mình. Bởi khi ánh dương đã ló ra ở nơi chân trời, khi tiếng gà gáy sớm mai đã vang lên thì có lẽ cậu vẫn còn say giấc ngủ. Vì đêm qua cậu đã thức rất khuya, đã khóc rất nhiều. Cậu cảm thấy mình bị bỏ lại ở phía sau, và ngay lúc đó cậu lại chẳng có ai bên cạnh để cho cậu những lời khuyên giá trị còn cậu thì lại chẳng chịu lắng nghe chính mình.

Cái tuổi 15 còn ngang bướng, dại dột, nghĩ gì thì làm ấy chẳng thiết đúng hay sai. Chỉ cần bản thân mình cảm thấy rằng họ sẽ nhận xét mình như này, như kia là cậu cứ làm. Cậu thật dại dột đúng không? Sống cuộc đời của cậu mà cứ như sống cho người ta vậy. Cậu lúc đó bướng bỉnh đến lạ, chẳng bao giờ chịu lắng nghe ý kiến góp ý của một ai, tự nhốt mình trong khoảng không gian do cậu tự tạo dựng rồi suy nghĩ một cách ngờ nghệch. Không một tài cáng, không một ước mơ, không một suy nghĩ tích cực. Cậu đọc dăm ba câu nói ngôn tình rồi vội vàng tin rằng nó có trong thực tại, đọc thêm vài status buồn của người ta rồi vội vã quy nó là nỗi buồn của chính mình.

Cuộc sống lắm lúc thật buồn cười, cậu lúc đó chẳng hiểu được cậu, ánh sáng ngọn nến mà cậu vừa thắp đang cháy sáng rực rỡ nhưng không biết là do cậu vô tư hay không hiểu chuyện mà cậu lại đem nó ra trước gió, nó tắt rồi cậu ạ!

Thời gian và không gian vẫn cứ luân chuyển mãi, khi những tiếng ve của mùa hạ đã ngớt dần đi, khi những chiếc lá vàng rơi xào xạc góc sân nhà, khi tiếng mùa thu đang trở về trong từng hơi thở thì cậu đã tìm được chính mình. Đó là lần đầu tiên cậu nhận ra mùa thu đang tới. Vội vã chạy ra vườn nhà để nghe tiếng của lá, của gió và rồi cậu đã thay đổi trong cái dịu dàng của mùa thu như thế.

Cậu vô tình biết đến cuốn sách “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?” của tác giả Rosie Nguyễn, cậu bỗng muốn đọc nó, muốn được tiếp xúc với nó, nhưng cậu lại không biết làm cách nào để có được và có lẽ cái quan trọng nhất là sự tò mò và nhiệt huyết của cậu không đủ lớn để vượt qua sự lười biếng của chính mình. Rồi thời gian lại trôi đi theo tuần tự của nó, cậu lại tiếp tục vô phương hướng trong cách sống của mình, cho đến khi chị cậu về nhà sau một năm học tập trên thành phố. Chị đã trao cho cậu cuốn sách mà cậu từng ao ước có được. Cậu chăm chú đọc từng trang, từng câu từng chữ mà tác giả viết như thấm nhuần vào trong trí óc cậu.

Cuốn sách đã thức tỉnh cậu sau những tháng ngày muộn phiền do cậu tạo ra. Giúp cậu xác định được đam mê thực sự của cậu, cái mà cậu sẽ theo đuổi trong tương lai. Vẽ ra cho cậu những suy nghĩ tích cực hơn, cho cậu trở nên yêu đời hơn bao giờ hết. Suy nghĩ dám thử thách bản thân của tác giả thực sự đã làm thay đổi con người của cậu để có thể có tôi của ngày hôm nay, một cô gái luôn sống để bản thân mình trở nên xuất sắc, sống cho những đam mê, sở thích của chính mình, và hình thành được cái thói quen đọc sách trong con người tôi hiện tại. Để cho những yếu đuối lùi dần về phía sau, nhường chỗ cho những mạnh mẽ thống trị tâm hồn của chính tôi, cậu ạ!

Bây giờ, mỗi khi bình minh thức giấc, khi tiếng gà gáy của sớm mai, tiếng đồng hồ báo thức vang lên tôi đã không còn lười biếng nằm dài trên giường nữa. Tôi dậy sớm hơn để bắt đầu một ngày đến trường thật vui vẻ, và tràn đầy năng lượng. Cuốn sách của Rosie Nguyễn cũng đã cho tôi thêm động lực để cố gắng, để có thể có được chuyến bay đầu tiên của đời mình, có thể cầm trong tay những thứ mà tôi mơ ước. Cuộc đời còn lắm điều chưa biết trước được, nên tôi không thể nói trước điều gì ở tương lai nhưng tôi sẽ cố gắng để tương lai của tôi sẽ như tôi mong đợi. Cũng như tâm huyết mà Rosie Nguyễn đã gửi gắm vào cuốn sách ấy vậy.

Tôi đọc sách không phải vì tôi muốn trở thành một mọt sách để được mọi người khen ngợi rằng tôi chăm chỉ. Tôi đọc sách như một người bạn, một người bạn lớn của cuộc đời cho tôi nhiều hơn gấp hàng nghìn lần những lời ngợi khen.

Còn quá khứ - một định nghĩa mà tôi luôn trân trọng. Tôi biết quá khứ là thứ vĩnh viễn không bao giờ có thể diễn ra thêm lần nữa, tôi cũng chẳng mong chờ một kì tích nào cả. Bởi quá khứ là để giữ gìn, để nhớ lại, để trân trọng và để làm động lực cho đoạn đường sắp tới. Cũng như giữ gìn mối lương duyên mà cuộc đời đã cho tôi biết đến cuốn sách “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?”vậy.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top