Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Ba Chàng Ngốc

[BÀI DỰ THI SỐ 120]
Họ tên: Nguyễn Nữ Thanh Thuận
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Ba chàng ngốc


TP. HCM, ngày 01 tháng 09 năm 2019

Gửi Thuận,

Tôi đang viết cho cậu từ tương lai 5 năm sau này. Cậu hiện ở tuổi 23 đầy sức sống và hạnh phúc, đó là sự thật. Nhưng đã bao giờ cậu tự nghĩ: điều kì diệu nào khiến cậu trở nên rực rỡ đến vậy?

Cậu sẽ không trả lời, tôi biết chắc như vậy. Bởi đó không phải là điều chỉ kể dăm ba câu là hết, đó là cả một hành trình.

Đầu tiên, có chuyện này tôi muốn cảm ơn cậu. Cậu có còn nhớ cuốn “Ba chàng ngốc” mà cậu tặng tôi vào năm cuối đại học không? Cậu bảo sẽ tặng khi tôi nhập học, nhưng cậu quên, hoặc, có nhớ, thì cậu luôn từ bỏ việc mua sách để chọn mua 1 món đồ cần thiết nào đó, cho đến tận năm cuối đại học. Lúc nhận sách, tôi dỗi, cậu bảo “Chỉ là 1 quyển sách thôi, giờ đọc cũng chưa muộn”. Mãi sau này, tôi mới biết đó là lời bào chữa xấu xa nhất mà đáng lí ra, tôi nên nện cho cậu vài cú ngay lúc ấy mới phải. Cậu tệ thật đấy.

Và, có lẽ cậu cũng không biết, rằng là cuốn sách ấy đã thay đổi con người tôi như thế nào.

Cậu và tôi, chúng ta thật khác nhau. Nói thật nhé, ấn tượng của tôi về cậu là dáng người gầy đen và rụt rè, sự tự ti luôn hiện rõ trên khuôn mặt. Cô gái nhỏ với đôi kính cận luôn sợ sệt như một con mèo nhỏ, và tội nghiệp. Cậu giỏi Toán, nhưng thật tệ Tiếng Anh, đến mức run rẩy chẳng mở nổi miệng để thốt ra câu hoàn chỉnh. Điểm số lẹt đẹt, 5 chấm hơn suốt cả 4 năm đại học, hệt như bộ 3 Hari, Alok và Ryan vậy. Và dù tôi đã nhiều lần khuyên nhủ, thì cậu vẫn mãi hèn nhát cho rằng: cậu không đủ năng lực để thay đổi những điều ấy.

Tôi đã tức đến phát điên, vì chúng ta không giống nhau. Tôi xinh đẹp, rực rỡ và tự tin là chính mình. Tôi biết quan tâm cho bản thân, từ ngoại hình đến trang bị kiến thức. Việc tham gia nhiều câu lạc bộ, nhiều lớp học và các hoạt động xã hội giúp tôi mở mang nhiều, kết bạn nhiều và ngày càng hoàn thiện. Tôi tự tin đứng trước đám đông “bắn” Tiếng Anh đầy thoải mái. Vẫn có đôi lỗi nhỏ, không nhiều, nhưng chẳng sao cả, ít nhất thì tôi có thể truyền năng lượng tích cực đến những người vẫn còn cuộn mình trong cái bao đen chết tiệt như cậu đấy, Thuận ạ. Đó hẳn là điều ngọt ngào nhất, hạnh phúc nhất với tôi cho đến lúc này.

Cậu có còn nhớ, không ít lần tôi mắng cậu vì làm thêm mà bỏ lỡ buổi đi chơi cùng tụi bạn, hay bỏ qua kì nghỉ hè mà lẽ ra nên về với gia đình. Cậu kiếm tiền, để trang trải, để gửi về nhà. Cậu vào học UEH cũng chỉ mong muốn “học thật giỏi để trở thành nhà kinh doanh giàu có”.

Cậu thật giống với nhân vật Alok đấy, Thuận ạ. Alok từ bỏ giấc mơ trở thành họa sĩ để thi vào trường IIT vì gánh trên vai áp lực kinh tế gia đình với người bố bệnh nằm liệt giường, mẹ là giáo viên đã nghỉ hưu còn chị gái thì không lấy được chồng vì không đủ tiền sắm sửa của hồi môn, Alok rong ruổi trên con đường chạy theo thành công mà từ bỏ mơ ước, cậu cũng như vậy, cậu từ bỏ giấc mơ viết lách, giấc mơ trở thành nhà văn chuyên nghiệp mà suốt những tháng năm trung học, thậm chí ngay cả khi vào đại học, vẫn len lỏi trong cả những giấc mơ.

Hãy nhìn tôi, khi nhận ra công việc văn phòng ngột ngạt không phải là nơi tôi thuộc về, tôi nghỉ việc.

Mọi người bảo tôi thật điên rồ. Ồ, có một chút đấy. Nhưng nếu tốn thời gian để làm những việc tôi không thích thì tôi mới là điên rồ thực sự. Tôi giành thời gian cho bản thân, đến những nơi mình thích, để trải nghiệm, để tạo cảm hứng cho những con chữ nhảy múa, đọc sách và viết. Tôi tham gia những cuộc thi viết trên báo chí, khoản tiền không nhiều, nhưng sẽ tích cóp đến khi đủ cho ra đời 1 cuốn sách của bản thân. Tôi để tâm hơn đến gia đình và các mối quan hệ xung quanh, giành thời gian cho người thân bạn bè. 2 ngày nghỉ, tôi sẵn sàng về với gia đình, khoảng cách 820,5km rút lại chỉ bằng niềm hạnh phúc được gặp cha, gặp mẹ.

Tin tôi tin, chúng ta có nhiều bài kiểm tra nhưng chỉ có 1 người cha, nên hãy trân trọng hạnh phúc xung quanh, sống cho bản thân, tận hưởng cuộc đời thay vì chỉ chạy theo thành công. Ước mơ ấy, giờ tôi đã thay cậu thực hiện, hơi trễ nhỉ, nhưng thà trễ còn hơn là không bao giờ.

Tôi từng nói, chúng ta khác nhau. Cậu chạy theo thành công, còn tôi theo đuổi ước mơ. Với tôi, mối nguy hiểm lớn nhất là lãng phí cuộc đời mà không làm những gì mình thực sự yêu thích. Vậy nên đừng chần chừ với mơ ước, hãy cố gắng vì những điều mình muốn chứ không phải vì áp lực từ điều kiện xung quanh. Nếu cậu mãi chạy theo thành công, thì cho đến đích cuối cùng, lương mãi là điều ảm đạm suốt cuộc đời này. Hãy cứ khát khao, hãy cứ dại khờ với đam mê, cậu nhé.

Chúc may mắn, bạn tôi!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top