Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Bên Ly Cà Phê Cuộc Sống Nói Gì?

[BÀI DỰ THI SỐ 114]
Họ tên: Phạm Thiên Sứ
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: “Bên ly cà phê cuộc sống nói gì” của Phạm Anh Tuấn


Mỗi con người được mấy cái mười năm?

“10 năm” - Tất cả chỉ gói gọn trong 2 từ, không quá dài, cũng chẳng ngắn nhưng đủ thay đổi bất kỳ ai!

Có thể bạn không tin nhưng “10 năm” có thể khiến một người mục ruỗng, già nua nhưng lại giúp người khác trưởng thành và thành công.

Ở cái tuổi 25, sau những chuyến rong chơi, ngang qua nhiều vùng đất lạ, sải bước trên cung đường dài bất tận để rồi khi nhìn lại chợt thấy “10 năm” lại qua!

Trong mười năm ấy, cuộc đời đã dạy cho tôi nhiều điều! đôi lần dưới ánh đèn nghiêng ngả theo men bia, tiếng nhạc dập dìu mơ hồ qua làm khói thuốc. Tôi tự hỏi, đời về đâu? Đâu là nơi mà mình sẽ dừng bước?

Hôm nay - một sáng Sài Gòn chợt mưa, tiếng mưa rả rích trong làn khói thuốc mơ hồ và cả tiếng nhạc dìu dặt ngân vang:

“Sáng nay cà phê một mình,
Sài Gòn chợt mưa chợt mưa.
Nhớ em bao nhiêu cho vừa?...”

Mùi cà phê mới thơm phức khiến con người ta phải thốt nhẹ: “Ôi! cuộc đời mới nhẹ nhàng làm sao!”

Trong giây phút bàng hoàng của cuộc đời, từ trong một góc sâu xa nào đó chợt hiện lên một câu hỏi cũng là tựa một quyển sách “Bên ly cà phê cuộc sống nói gì” của tác giả Phạm Anh Tuấn - Quyển sách mà tôi đã đọc từ lâu, rất lâu, lâu tới mức tôi chẳng còn nhớ nổi mình đã đọc khi nào hay tại sao lại đọc nữa!

Châm một điếu Marlboro, nhấp ngụm cà phê nhưng hôm nay hai thứ ấy thật thơm và nồng nàn! Bản thân chợt nghĩ! Là mình thay đổi theo năm tháng?

Từ lúc biết nguyên tắc: “hâm nóng lại cà phê sẽ gây vị đắng” của Phạm Anh Tuấn, tôi biết đời như tách cà phê nóng và tôi tuân theo một cách cố chấp, vì với tôi: “ đời mà “nhiều buồn ít vui” nhưng hôm nay chính tôi sẽ phá vỡ quy tắc để nhìn lại 10 năm qua và chuẩn bị cho 10 năm tới.

Nhắc đến tôi, hãy nghĩ đến “con ngựa chứng bất kham”, “kiêu ngạo” và “điên cuồng” nhưng tôi thích so sánh mình với “điệu rock cuồng say” hơn. Để được sống là chính mình, hiểu và cảm cách sống của một lữ khách suốt 10 năm qua.

Ngược về năm 15 tuổi - cột mốc tôi mãi mãi không bao giờ quên được! Ngày tôi chứng tỏ bản thân mình có vốn để kiêu ngạo!

Một học sinh cá biệt, cúp học, đánh nhau, hút thuốc,... Tôi là nỗi ám ảnh của giáo viên và cũng chính từ đây hành trình thật sự bắt đầu.

Dùng sự liều lĩnh, Học lực trung bình thi vào ngôi trường top 3 tỉnh - nơi mà những học sinh khá, giỏi đều phải suy nghĩ kỹ trước khi lựa chọn. Tôi vẫn nhớ như in những giáo viên bộ môn, ban giám hiệu bắt tôi đổi đơn dự thi, những cuộc nói chuyện với phụ huynh.

Không! Tôi không đổi, vẫn ngang tàng: “Em thi vào đâu kệ em! Đậu là do em! Rớt do em”.

Tôi đậu! Học sinh duy nhất trong số 300 học sinh khoá đó có học lực trung bình đậu!

Đời vốn rất công bằng, “trèo càng cao thì té càng đau”, kẻ càng kiêu ngạo thì vấp ngã càng nặng. Chính tôi tuổi 15 đã gặp những cú ngã đầu đời khi cố khẳng định bản thân, đôi khi là những điều hoàn toàn ngoài tầm với, ngoài khả năng.

Lẽ dĩ nhiên, tôi đã kiệt sức. Để rồi khi bên ly cà phê, tôi hiểu một điều:
“Dũng cảm nhất không phải là dám theo đuổi thứ mình thích mà là khi mình dám từ bỏ”.

Nếu so sánh tuổi 15 và 25, tôi vẫn là tôi, vẫn là bản thể duy nhất trong vũ trụ này và “bạn không thể là cái tôi thứ 2”. Nhưng tôi đã biết thưởng thức vị đắng của ly cà phê mỗi ngày, đó là nỗi đau khi một người bạn chân chính đã đi về bên kia thế giới, là người con gái mình yêu thương nhất “bỏ cuộc vui đi theo mây trời”, là những khi mình vấp ngã giữa đường đời.

Trong khoảnh khắc nào đó, tôi buông lơi cuộc đời bên cốc bia, làn khói thuốc! Nhưng sống phải biết vươn lên, vượt qua, đừng để bản thân mình chìm trong quá khứ! Ngã ở đâu thì đứng lên ở đó vì đó là bài học mà cuộc đời dành cho mỗi người.

“Hâm nóng lại ly cà phê của cuộc đời” là một vị “đắng” nhưng “đắng đến ngọt ngào” vì chính những “ly cà phê” bị hỏng đó đã dạy tôi làm sao để pha “ly cà phê hoàn hảo”.

Hôm nay là tôi của tuổi 25, là chính tôi và làm những gì tôi thích nhưng tôi không phải tôi của tuổi 15. Mỗi ngày tôi đã, đang và sẽ pha cho mình một ly cà phê, và sống trọn vẹn một ngày mới dù là ở vùng đất lạ hay đang lang thang trên những “cung đường xa lắc lơ”.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top