Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Bố Con Cá Gai

BÀI DỰ THI 25:
Họ tên: South Wind
Cuốn sách: Bố con cá gai - Cho Chang In
-----------
MONG THỜI GIAN KHÔNG XÓA MỜ MỌI THỨ

Chào cậu, người con gái tuổi ba mươi.

Chúng ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau, trừ khi có phép màu nào đó mà tớ thì không tin có phép màu nên chúng ta sẽ chẳng gặp nhau đâu. Vậy nên lá thư này thật là quý báu, bởi đây là thứ duy nhất mà tớ có thể kết nối với cậu qua chiếc hộp thời gian. Ồ, lá thư này là vật đính kèm quyển “Bố con cá gai” của tác giả Cho Chang In mà tớ muốn gửi tới cậu.

Không biết lúc cầm quyển sách này lên, cậu có còn nhớ đây là quyển sách làm cậu suýt khóc năm hai mươi không nhỉ? Chắc là không đâu, mười năm qua đi ký ức cũng nên rớt lại vài thứ chứ nhỉ. Gần đây tớ đọc được câu hỏi nếu bỏ cuốn sách nào vào chiếc hộp thời gian, tớ đã suy nghĩ đến nhiều cuốn sách, nhưng tớ quyết định chọn cuốn sách cảm động nhất trong tất cả các cuốn sách mà tớ đã đọc năm 2020: Bố con cá gai.

Đó là một cuốn sách về tình cảm gia đình, tình cha con. Người con trai tên Daum mắc bệnh ung thư máu, chiến đấu từng ngày chịu đựng nỗi đau để có thể sống thêm một chút. Người bố của Daum là một ông bố dành trọn tình cảm cho con trai, bằng mọi giá cố cứu lấy con trai của mình. Cuốn sách này xúc động bởi nó chứa đựng không chỉ là những hi sinh, chịu đựng của hai bố con hay những nỗ lực gắng gượng, mà còn bởi những thông điệp ẩn sau từng trang sách.
“Hãy nhìn lên bầu trời ít nhất mười lần mỗi ngày. Nếu một ngày không thể nhìn lên bầu trời hơn mười lần, thì đó là một ngày sống vô ích.”
Lúc đọc câu này tớ thấy buồn buồn, người bố của Daum từng lấy câu này là châm ngôn sống nhưng những bộn bề của cuộc sống kéo anh đi miết, dần rời xa những mộng mơ ngày trước. Là một kẻ thích bầu trời, trong album ảnh hiện tại của tớ, ảnh bản thân thì không có lấy một cái nhưng ảnh bầu trời thì nhiều không đếm hết. Không biết mười năm sau, cậu có thích bầu trời không? Cậu có còn thích văn học nữa không? Chắc hẳn cậu còn nhớ, tớ cũng thích các tác phẩm văn học lắm. Giữa bao nhiêu cuốn sách vậy mà tớ vẫn chọn văn học để làm một món quà gửi tới cậu đó thôi.

Cuộc sống hiện tại của cậu thế nào? Ngày hôm nay của cậu thế nào? Tớ không rõ, và có lẽ không có khả năng để biết, nhưng tớ hi vọng cậu vẫn thích ngắm nhìn bầu trời, thả tâm tư phiền muộn lên khoảng không bao la ấy để mỗi ngày đều giữ được sự bình thản và an nhiên. Tớ cũng hy vọng cậu vẫn thích những trang văn học, những dòng thơ những lời văn mượt mà, bởi chúng sẽ luôn là nơi chúng ta có thể thỏa sức sống thật với cảm xúc của mình. Dù ngày hôm nay của cậu vất vả ra sao, bộn bề thế nào, hãy chọn cho mình một khoảng trời để ngắm nhìn và đọc cuốn sách mà tớ đã gửi nhé.
“Ngày hôm nay mà bạn vừa trải qua thật vô ích, là ngày mai của một ai đó đã chết dần vào ngày hôm qua từng khát khao muốn được sống.”

Phần lớn con người ta sẽ không gặp trở ngại gì về sinh mệnh trong những năm thanh xuân, nói cách khác là tớ khá tự tin rằng mình có thể sống đến năm ba mươi và lâu hơn thế. Tuy nhiên cuộc đời nhiều sự trái ngang và đầy bất ngờ, vẫn có những người không tới được cái cột mốc đó, vẫn có những thứ không đến theo dự định nào của chúng ta. Vậy nên lúc đọc được những dòng này, hi vọng cậu cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn cơ hội để sống tốt đẹp, hãy trân trọng cơ hội ấy nhé.

Đọc “Bố con cá gai” tớ buồn mất vài tiếng đấy, đứng trước sinh mệnh mỗi chúng ta đều thật nhỏ bé. Sự bất lực của người bố trước sinh mệnh bao lần làm tớ cảm thấy thật xót xa, tình cảm anh dành cho con quá lớn lao nhưng lại bất lực trước số phận. Có những khi ta chẳng thể biết đó là lần cuối cùng, vậy nên trân trọng là hai chữ tớ luôn ghi nhớ và mong cậu cũng đừng quên. Trân trọng bản thân có cơ hội được sống, được yêu thương, trân trọng những người mình yêu quý còn có thể ở bên cạnh họ, trân trọng thời gian ta có để làm những điều mình muốn.
“Chúa không bao giờ đóng lại mọi cánh cửa. Nếu cánh cửa này khép lại, nhất định ở đâu đó sẽ có một cánh cửa khác được mở ra.”
Cơ hội sống của Daum tưởng như không còn nhưng đột nhiên ánh sáng của tình người đã giúp Daum vượt qua cửa ải khó khăn đó. “Chỉ cần không đánh mất hy vọng, con người ta sẽ không chết”, và chỉ cần còn sống là còn cơ hội. Vì vậy hãy để những sai lầm, những vấp ngã trong cuộc đời trở thành cơ hội để bản thân trở nên kiên cường hơn, đừng đánh mất hi vọng nhé.

Trước ngày tớ tròn hai mươi tuổi, sau khi thi môn cuối cùng của học kỳ tớ đã đến hội sách. Hôm đó là lần thứ bao nhiêu tớ đi hội sách một mình tớ cũng không nhớ rõ nữa. Hôm đó trong những cuốn tớ mua, tớ có mua “Cô gái cãi lời thượng đế”, cuốn sách ấy nhân vật nữ đã xuyên không một ngày về quá khứ, còn cô bé ở thời điểm đó thì xuyên không đến năm ba mươi. Tớ nhớ họ đều ngỡ ngàng về những thứ bản thân ở thì hiện tại đang có, một bên thì tiếc nuối bản thân chưa làm được điều nọ điều kia một bên lại bàng hoàng trước những điều trước sở thích không giống quá khứ.

Điều đó làm tớ tự hỏi, không biết mười năm làm tớ và cậu khác nhau như thế nào nhỉ? Mong rằng những thay đổi của cậu là những điều làm cậu tốt hơn tớ, cũng mong rằng thời gian sẽ không xóa mờ mọi thứ để giữa tớ và cậu còn điểm chung, để tớ vẫn nhận ra cậu là tớ chứ không phải một ai khác.
“Người sống lâu nhất là người có cảm xúc trước cuộc đời nhiều nhất” - Hans Christian Andersen
Những ngày còn hai mươi cậu từng là một cô gái lạc quan và tích cực thích những điều nhỏ bé, bình dị mà hạnh phúc. Tuổi hai mươi cậu từng trải qua những cơ hội đầu tiên, dám bắt đầu những trải nghiệm mới lạ. Tuổi hai mươi cậu từng tiếc thời gian cho những trang sách, thả trôi cảm xúc theo những cuốn sách ấy. Tuổi hai mươi cậu từng như vậy đó. Những ngày cuối cùng của tuổi hai mươi sắp qua rồi, lá thư này cũng là một kỷ niệm của tuổi hai mươi, tớ dành những tâm tư này nhờ thời gian lưu giữ và gửi đến cậu, mong rằng mỗi chúng ta đều đang có những hạnh phúc cho riêng mình.

Chúc cậu không đánh mất những giá trị mà tớ trân trọng, cũng chúc cậu luôn sống một cuộc đời ý nghĩa. Tạm biệt cậu.
From một bản thể khác của cậu ở tuổi hai mươi.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top