Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Bố Con Cá Gai

BÀI DỰ THI 94:
Họ tên: Bảo Minh
Cuốn sách: Bố con cá gai
---

Thời gian là một thứ sẽ luôn luôn chảy không bao giờ dừng lại. Đôi khi nó để lại trong con người ta những xúc cảm có chút níu giữ, nuối tiếc hay nhớ nhung. Một thứ có thể tồn tại mà không hề thay đổi là dòng chảy trong những cuốn sách. Dòng chảy ấy vẫn ở đó và đợi chờ chúng ta mà thôi. Có một cuốn sách mà cái dòng chảy của nó trong năm qua đã và đang thật sự chảy vào trong tâm trí tôi. Tôi muốn cất giữ nó vào chiếc hộp thời gian để có thể lưu giữ nó với những kỉ niệm cũng như những xúc cảm mà nó đã đem đến cho tôi trong một năm vừa qua. Cuốn sách đó mang tên “Bố con cá gai”.

Những cơn gió se lạnh của mùa đông đang thổi khẽ qua từng phiến lá trên hàng cây hay cũng là đang thổi vào trong tâm hồn tôi càng thêm lạnh giá. Mùa đông đến, đôi tay bỗng lạnh dần, những cảm xúc khao khát về những phút giây bình yên cũng dần hình thành, chỉ một cái ôm ấm áp hay một tách trà từ người ta yêu thương cũng đủ để sưởi ấm con tim ta trong những ngày mùa đông lạnh giá này. Đặc biệt là hơi ấm của mẹ hay vòng tay của cha lại càng ấm cúng hơn cả. Nó làm tôi nhớ đến câu chuyện về hai bố con “cá gai” - Jeong Ho Yeon và Jeong Daum.

“Cá gai là một loài cá rất kì lạ.
Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi đâu mất. Cứ như thể những quả trứng có ra sao cũng không liên quan đến nó vậy. Rốt cuộc chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố sẽ liều mình chiến đấu với các loài cá khác nếu chúng định ăn mất trứng. Và cuối cùng đám cá gai con lại bỏ rơi cá voi bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng Sau khi cá gai con bỏ đi hết, còn lại một mình, cá gai bố liền đâm đầu vào giữa khe đá mà chết.[..]
Con cá gai lúc nào cũng làm tôi nghĩ đến bố.[...]
Ôi bố cá gai của tôi.”

Cha luôn là người soi đường dẫn lỗi cho chúng ta, khi mà ta không có mẹ ở bên cha còn mang theo hơi ấm của người mẹ. Người cha ở đây được ví giống như loài cá gai. Khi nhỏ, cá gai mẹ cũng bỏ đi rồi cá bố một mình chăm bẵm cho cá gai con, để rồi tới giai đoạn trưởng thành cá gai bố lại “ra đi” ...
Tôi muốn được cha yêu thương như cá gai, nhưng tôi không muốn xảy ra cái kết đó đâu. Tôi muốn mình luôn được ở bên những người mình yêu thương, trong đó có cha...

“Con người ấy mà…Khi đã để lại đứa con trên cuộc đời này, thì dù có phải chết đi, cũng không phải là chết đâu”

Hình ảnh về cái kết thúc của cuốn sách đến bây giờ vẫn còn in đậm dấu ấn trong tâm trí tôi. Nghĩ đến thôi mà mắt tôi lại rưng rưng, lòng tôi vẫn cảm nhận được cái hơi thở buồn của nó. Những giây phút nhớ về nó tôi lại muốn chạy nhanh đến ôm lấy cha của mình mà thôi. Bỗng dưng muốn bé lại và lại được cha cõng đi chơi, đi khám phá cái thế giới kì diệu này.

Cuốn sách cho tôi cảm nhận được hơi ấm về tình cha, nó khiến tôi càng yêu cha của mình hơn. Tôi mới thấy rằng tình yêu thương, sự hi sinh của những người sinh thành ra chúng ta mới thật to lớn biết nhường nào. Để tôi được khôn lớn, trưởng thành thì cha mẹ đã phải hi sinh rất nhiều… Tôi hiểu được rằng giá trị của cuộc sống này thật đặc biệt…

“Ngày hôm nay mà bạn vừa trải qua thật vô ích, là ngày mai của một ai đó đã chết dần vào ngày hôm qua từng khát khao muốn được sống.”

Chúng ta phải thật trân trọng những giây phút mà mình đang có hiện tại. Đó là thời gian mà chúng ta có thể ở bên cạnh người thân của mình, làm những điều mình thích, đi những nơi mà mình muốn khám phá,… có rất nhiều điều ý nghĩa mà chúng ta có thể làm. Bởi vì đâu có ai biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai đâu, làm gì có ai chắc chắn rằng “ngày mai” sẽ đến theo một cách bình thường cho nên đừng lãng phí những giây phút của mình đang có trong cuộc sống này. Những lúc bạn đang hoang phí thời gian thì rất nhiều người lại phải lặng lẽ vĩnh biệt với những mong muốn, khát khao của bản thân với cuộc sống này mãi mãi. Dù bạn có đang mắc bệnh nan y nhưng chớ đừng vội chán nản về chính bản thân mình hay chính cuộc sống của bạn. Đó là điều mà tôi học được ở hai bố con “cá gai”…

Tôi cũng yêu sự lạc quan, sự vui tươi, khát vọng được sống của Daum.

“Tôi ấy mà, tôi chỉ là đứa bé gần mười tuổi thôi. Nhưng tôi biết nghe lời bố, tôi chỉ được nghĩ tích cực thôi. Nhất định. Phải như thế thì tôi mới không biến bố thành con cá gai bố tội nghiệp.”

Ước gì chiếc hộp thời gian có thể mang cuốn sách này lan tỏa đến tương lai và cả quá khứ nữa về một câu chuyện cảm động về tình cha con cũng như những khát vọng sống của những con người kiên cường ấy. Mong rằng năm tới hay nhiều năm tiếp theo cũng thế tôi sẽ mạnh mẽ hơn, can đảm đương đầu với cuộc sống này hơn như cách mà Daum đã làm vậy. Daum đã chuyền cho tôi sức mạnh, niềm tin về ngày mai rực rỡ ra sao và hiện tại quý giá biết nhường nào. Tôi cũng sẽ yêu cha như cách mà Daum yêu cha của cậu vậy và sẽ cố để trở thành một người cha như Jeong Ho Yeon…

Cảm ơn hai bố con “cá gai” đã làm năm 2020 vừa qua của tôi trở nên thật đặc biệt với sự hiện diện này trong cuộc sống của tôi.
Mãi yêu “Bố con cá gai”!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top