Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Có Ai Giữ Giùm Những Lãng Quên

BÀI DỰ THI 122:
Họ tên: Maruco
Cuốn sách: Có ai giữ giùm những lãng quên - Jun Phạm
---
Ngày...tháng 5 năm 2020

Một chiều Hà Nội tắc đường, mình ghé vào hiệu sách nhỏ, để tránh cái vội vàng bên ngoài. Thật ra, thi thoảng, mình vẫn cảm thấy yêu sự đông đúc đó, cảm giác lẫn vào đám đông về nhà, một chút bận rộn, một chút náo nhiệt. Nhưng chiều hôm ấy, mình đã thực muốn ghé vào một tiệm sách để ở riêng một chút. Ờm, mình không có nhiều bạn, nên sách là những gì mình cần, ở tại những thời điểm yếu lòng, do dự và có nhu cầu được nghe.

Rồi mình lựa một cuốn tản, mang về, bởi những câu chữ thật thà của nó. "Có ai giữ giùm những lãng quên" - tác giả Jun Phạm. Mình biết anh Jun, một ca sĩ nổi tiếng, dễ thương, hoạt bát. Nhưng dưới vai trò là một người viết, có cảm giác Jun buồn hơn, thẳng thắn hơn, sâu sắc hơn. Hẳn nhiên lời lẽ đủ rông dài để làm điều đó, để người ta có thể viết hết điều mình nghĩ thay vì nói, mà không cần quan tâm có điểm chung với thế giới xung quanh hay không.

Cuốn sách là lời tự sự của người viết, về gia đình, những kỉ niệm và tình yêu, về cuộc sống giữa lòng Sài Gòn tấp nập qua góc nhìn của một người trẻ. Năm tháng đi qua, nở những bông hoa đẹp đẽ mang màu kí ức, hay khắc sâu điều gì đấy gọi là mất mát. Mà những điều từng trải thì giản dị và mất mát chẳng hẳn đau thương. Chúng như nhau cả, ở lại với ta, gìn giữ vai trò thời gian của nó, mang màu buồn hay vui. Sau một quãng đủ lâu nào đấy, ta biết mình cần nó. Jun đã kể những câu chuyện nhẹ nhàng đủ sức lay động nhường ấy.

Còn về thành phố, với góc khuất và sự ồn ào rất riêng, được kể bằng một góc nhìn mới mẻ hơn, mạnh dạn hơn. Không bàn luận đúng sai, nhưng quan điểm người viết lại được thể hiện rõ. Sài Gòn, bắt đầu bằng những câu chuyện như bất cứ một nơi nào, có đổ vỡ, thiếu thốn, hy vọng. Điều đặc biệt là kết thúc của nó đến như một cái vỡ lẽ, tự nhiên như mạch cuộc sống. Dẫu đời thường, khắc nghiệt hay buồn khổ nhưng vẫn ôm trong lòng hy vọng, niềm tin.

Giống như bất cứ một người trưởng thành nào, chúng ta bắt đầu hành trình hiểu bản thân, hiểu đời, hiểu người. Nghe có vẻ xa hoa nhưng đơn thuần chỉ là chọn một cách sống, vừa vặn trong con mắt của mình. Rồi chúng ta thấy điều kì lạ hơn từ thế giới, một đôi điều có thể thay đổi hoặc khác đi. Một trong số chúng bị lãng quên.

Với Jun Phạm, viết là để nhớ, cho những điều bị lãng quên như thế.
Đôi khi, lòng nhẹ đi khi bắt gặp mình trong chính câu chuyện của cuốn sách.
------------------
Một ngày đầu năm 2021.

Mình phát hiện ra bản thân khó có thể chạy kịp cái vội của dấu mốc hiện tại. Năm tháng trôi đi, đôi khi mình sợ sẽ quên mất sự tồn tại của những lí do, dăm ba lần bỏ lỡ, hay tiếc là không thể nhét những quan trọng của bây giờ đi qua thời gian vô tình. Tự hỏi rằng, lâu hơn nữa, nhiều năm nữa, con đường mình phía trước sẽ đi như thế nào, thành phố trong hằng sống sẽ mang hình thù nào thế. Và mình sẽ không buồn nếu chúng khác đi, khi cuộc đời thì vẫn rộng, mang theo niềm tin của người trưởng thành vẫn còn trẻ.

Nếu có thể, hãy giữ chút lãng quên của bây giờ, cất kín vào một góc.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top