Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Con Có Biết

[BÀI DỰ THI SỐ 087]
Họ tên: Laurence
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành:Con có biết


Sắp sang ngày mới rồi, sao em còn chưa ngủ?

"Em thấy mệt mỏi, bất lực quá! Bỗng nhiên ...em lại nghĩ đến bố mẹ."

Đã bao giờ, bạn từng dành nhiều thời gian để ở bên bố mẹ chưa, từng nhìn kĩ vào khuôn mặt họ chưa? Tôi chưa từng nhìn kĩ vào khuôn mặt họ, hồi nhỏ là do không bao giờ để ý, cứ tưởng bố mẹ vẫn mãi mãi như vậy. Còn hiện tại là do tôi không đủ can đảm… bởi tôi sợ tôi sẽ thấy những dấu tích già đi trên khuôn mặt họ, sợ không kìm được nước mắt.

Hồi còn nhỏ, nhìn bạn bè xung quanh được bố mẹ cưng chiều, tổ chức sinh nhật thường niên tôi lại thấy buồn, tôi không dám kể với họ rằng tôi chưa bao giờ được bố mẹ tổ chức sinh nhật, chưa từng được bố mẹ tặng quà. Bởi lẽ tôi sợ bọn họ cười nhạo tôi, cảm giác đó chắc sẽ xấu hổ lắm!

Trưởng thành rồi, vẫn không có những buổi sinh nhật mừng thêm tuổi mới, không hứa hẹn, không lời động viên yêu thương. Nhưng tôi hiểu là họ không mới biểu lộ cảm xúc và họ vẫn yêu thương, lo lắng cho tôi. Những gì người khác có, tôi cũng sẽ có, công lao nuôi dưỡng tôi 17 năm nay, thực sự đã là món quà lớn lắm rồi!

Tôi còn nhớ cách đây khoảng 6 năm, chị tôi vào đại học, tôi vào cấp 2 còn em trai tôi mới được tầm 3 tuổi, mẹ tôi đi làm công nhân với lương tháng chỉ tầm hơn 1 triệu, bố tôi cả ngày đi làm thuê chỉ để nuôi ba đứa ăn học. Biết rằng công việc vất vả, nhưng không làm thì tiền đâu nuôi các con? Giờ nghĩ lại tôi chợt tự hỏi "Phải chăng năm sau mình vào đại học bố mẹ ở nhà cũng ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu như thế?"

Trước kia có thời gian tôi phải học buổi chiều ở tầng 3 của trường với cái thời tiết gần 37,38 độ C; cả lớp đều kêu nóng, cô chủ nhiệm nói rằng dưới thời tiết như vậy chúng ta còn được ngồi quạt, còn những người lao động ngoài kia họ cũng nóng nực - không một chiếc quạt nào, chẳng phải họ vẫn miệt mài làm việc đấy sao.

Gia đình tôi không khá giả, bố tôi cũng là một người lao động ngoài trời, dù trời nóng như thiêu đốt hay rét căm căm, ông vẫn chịu đựng được mà không một lời ai oán. Có những đợt thông báo tiền nộp học, chỉ biết cười xòa nói với mọi người quên mang tiền chứ thực chất thương bố mẹ tốn kém nuôi mình quá nên chẳng dám xin.

Hồi nhỏ cứ nghĩ rằng nuôi dạy là việc bắt buộc mà bố mẹ nào cũng phải làm, trưởng thành rồi mới thấy chẳng ai trao thưởng cho những người làm cha, làm mẹ càng không có ai trả lương cho họ. Những đồng tiền ta tiêu đều là những giọt mồ hôi, những vất vả khó nhọc mà họ đã hi sinh, không một lời trách móc, than vãn, họ vẫn thầm lặng kiếm sống "mình khổ mình chịu được chứ con mình sao nó chịu nổi!"

Tình cờ tìm lại được trên giá sách quyển "Con có biết..." do Nhã Nam tuyển chọn, tôi đã lấy cảm hứng viết bài thi này. 27 chương của quyển sách là 27 bài học và tình yêu thương của người mẹ dành cho con, là chủ đề quen thuộc nhưng không nhàm chán, mỗi ngôn từ được sử dụng đều chứa đựng hàng ngàn điều mẹ muốn nói với con yêu dấu. Nó có thể cảm hoá trái tim của những người dường như đã lãng quên những nhịp đập của trái tim, bình ổn cảm xúc cho những người đang đánh mất lí trí và tiếp thêm sức mạnh về tình mẹ cho những người con qua từng trang sách.

Viết cho con nhưng thực chất, "mẹ" đang thay mặt cho tất cả người mẹ trên thế giới những lời nhắn nhủ tới "con yêu": "Nếu có lúc con băn khoăn liệu có ai quan tâm đến mình hay không, hãy nhớ rằng tình yêu của mẹ dành cho con vượt qua thời gian và không gian. Hãy nhớ rằng: Bất cứ khi nào con cần mẹ, thì mẹ luôn ở đây... Không gì mạnh hơn tình yêu và lòng biết ơn của mẹ dành cho con". Ôi chao, tình thương của những người làm phụ huynh mới thiêng liêng làm sao!

Tôi hay gặp một người phụ nữ chuyên đi thu rác ở dọc đường dẫn theo một bé gái lem luốc, nó còn nhỏ như vậy mà ngày ngày sau khi tan học vẫn cùng mẹ mình đi khắp nơi dưới cái thời tiết nóng bức. Nhưng trong cô bé ấy vẫn ánh lên ánh mắt trong sáng, nụ cười hạnh phúc khi nhặt được những món đồ chơi nhỏ xíu từ những đống phế liệu.

Đôi khi, chúng ta mới vấp phải một chút khó khăn, thử thách đã thấy mệt mỏi, nản chí mà vô tình quên mất rằng trên thế giới này có hàng nghìn người khổ hơn chúng ta. Tôi thực sự rất cảm phục những con người yêu đời như vậy, cuộc sống dù có khó khăn nhường nào, chỉ cần có người thân bên cạnh cũng là điều may mắn.

Tôi thực sự cảm ơn "người bạn trưởng thành", chính nhờ những thay đổi về tâm hồn ấy đã trao cho tôi những bài học quý giá. Dẫu cuộc đời có đối xử không tốt với chúng ta, hãy về nhà vì ở đó có những con người luôn bao dung đón chờ bạn.

Chúng ta chẳng thể níu giữ thời gian để bố mẹ không già đi, ta chỉ có thể dành tình yêu thương để đền đáp công lao của họ; rồi một ngày họ sẽ phải rời đi, chẳng thể bên ta mãi mãi, lúc đó ta cũng sẽ không cảm thấy hối hận vì chưa làm tốt nghĩa vụ của một người con.

Đặc biệt, tôi phải cảm ơn bố mẹ vì từ nhỏ đến lớn đã nghiêm khắc với tôi dù đôi khi tôi rất ghét sự nghiêm khắc đó, không có nó, chắc giờ này tôi vẫn đang phải phụ thuộc vào những người khác, một đứa ngu ngơ chẳng biết làm việc gì và chưa thể xác định được mình muốn gì. Cảm ơn tất cả!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top