Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Dám Bị Ghét

[BÀI DỰ THI 042]
Họ tên: Táo
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Dám bị ghét


Hà Nội, 2.9.2019

Gửi cậu,
Gửi tớ,
Gửi chúng ta,

Tớ muốn bắt đầu lá thư dành cho cậu bằng dòng chữ nhuộm vàng sắc nắng, bằng cả hơi thu lạnh qua làn da. Cốt, tớ chỉ muốn cậu biết ngày hôm nay, cái ngày mai cậu từng nghĩ tới, đẹp như nào sau trận mưa xối xả suốt những ngày qua.

Tớ đã từng,
Cậu đang, tự đặt cho mình câu hỏi: "Tại sao bản thân lại xấu xí tới vậy?"
Để tớ giúp cậu trả lời nhé cô gái tuổi 14,15:
"Cậu không hề xấu đâu. Cười lên, nhìn kĩ vào gương đi, bịp tai lại, đừng nghe những gì người ta nói về cậu. Đó, cô gái, cậu giờ đâu có kém ai?"

Tớ đã từng,
Cậu đang, tự đặt cho mình câu hỏi: "Tại sao bản thân lại phải luôn thay đổi theo ý người khác?"
"Sao mày lại mặc như thế?
Sao mày lại chơi với nó?
Sao lại chọn trường này, học trường kia tốt hơn bao nhiêu không?"
Lau nước mắt đi, cô gái. Chỉ là tớ đã từng, cậu đang, chưa học được cách yêu bản thân thôi.

Còn hàng ngàn câu hỏi như vậy tớ đã từng luôn hỏi bản thân, tớ đã luôn cố hỏi cậu. Còn hàng ngàn lần tớ đã khóc vì cô đơn, bất lực vì không ai hiểu mình. Việc chọn trường, chọn bạn, chọn những thứ mình thực sự đam mê trở nên thật khó khăn.
Và tớ đã từng ghét cậu. Rất nhiều.

Nhưng tin tớ đi, có thể giờ này cậu chưa biết đâu nhưng "cuộc sống là một hộp chocolate". Bạn sẽ không thể biết điều gì sẽ xảy đến với mình.
Có lẽ, đây lại là lý do cuốn sách " Dám bị ghét " lại đến với tớ trong hàng ngàn điều có thể khác. Tớ đã lặn lội 20 cây số giữa lòng thủ đô để tới hội sách, chưa một lần nghĩ mình sẽ cầm trên tay cuốn sách mà có thể mua được tại hiệu sách ngay bên cạnh nhà mình. Nhưng nó đã diễn ra. Tớ gọi nó là phép màu.

Nhưng phép màu ấy đến với tớ không phải một sớm một chiều. Tớ vẫn nhớ, khi chúng mình lần đầu đọc cuốn sách ấy, bọn mình đã thất vọng cất cuốn sách vào tủ tới như nào. Thậm chí chưa đọc tới nửa cuốn.

"Toàn là lý thuyết suông, hạnh phúc mà dễ thế thì trên đời đã chả có ai đau khổ rồi?"

Và đó là cách tớ bắt đầu bước sang cấp 3. Tớ đã nghĩ rằng, bản thân sẽ phải thay đổi để trở thành người thân thiện, hòa đồng, luôn yêu quý tất cả mọi người. Tớ đã nghĩ, đấy mới là cách chúng ta nên sống. Mọi chuyện ban đầu khá ổn: học hành, bạn bè, câu lạc bộ, hoạt động bên ngoài.

Hoặc đó là cách tớ tự lừa dối mình.

Lừa dối cậu.

Không, mọi thứ không ổn.

Tớ quay cuồng, mất thăng bằng trong cuộc sống. Tớ sống theo chuẩn mực người khác đặt ra, sống theo cách người ta định nghĩa về hạnh phúc, sống theo cách bố mẹ muốn tớ trở thành.

Nếu cậu đang đọc tới dòng này, tớ xin lỗi. Tớ lại để cậu chìm vào đống bùn rồi.
Cứ chìm, chìm mãi…

Lần nữa, sau bao lần tớ tự nói với mình rằng không được khóc. Tớ lại khóc. Tớ chợt nhớ tới những gì từng đọc trong "Dám bị ghét": "Không được sống theo mong đợi của người khác. Nếu mình không sống cuộc sống của mình thì ai sẽ sống thay mình?"

Ai nhỉ?

Ừm, chả ai cả.

Và tớ dừng lại nghỉ ngơi. Tớ chạy đủ rồi. Tớ muốn sống thực sự hạnh phúc.
Lần nữa, tớ tìm đến "Dám bị ghét". Không còn với thái độ hoài nghi, chán chường, nông nổi nữa. Chỉ còn cảm giác tim đập mạnh. Dường như có điều gì đó sắp thay đổi cậu ạ! Lần đầu tiên, tớ hiểu rằng…

"Sang chấn tâm lý vốn không tồn tại. Con người không được tạo ra bởi trải nghiệm của bản thân trong quá khứ, mà bởi ý nghĩa chúng ta gán cho những trải nghiệm đó. "Nghe có vẻ mâu thuẫn đúng không? Tớ cũng từng nghĩ giống cậu. Thế việc chúng ta trở nên nhạy cảm, lo sợ như này chả phải do những rạn nứt tình cảm từ bé sao? Mãi sau này, tớ mới nhận ra, rằng tớ đã luôn nghĩ bản thân yếu đuối sau những rạn nứt ấy. Tớ trốn tránh, không muốn đối mặt. Nhưng ai cũng phải thay đổi. Tớ đã thôi không còn nghĩ bản thân là yếu đuối, mong manh. Lúc này, với tớ, tất cả đều chỉ là thử thách để tớ đứng lên sau những vấp ngã, là cách tớ mạnh mẽ hơn, là cách tớ nói với cuộc sống: Tớ sẽ đứng lên 100 lần sau 99 lần gục ngã.

"Mọi phiền muộn đều bắt nguồn từ quan hệ giữa người với người." Sẽ rất khó để giải thích cho cậu lúc này, vì cần một thời gian nữa để cậu có thể chiêm nghiệm nó. Nhưng tớ có thể chắc chắn, đây là câu trả lời cho vấn đề muôn thuở: " Tại sao cậu ghét bản thân mình?" Vì mình xấu xí, kém cỏi, vô dụng hay vì trước giờ, mình luôn sống theo đánh giá của người khác rồi áp dụng cay nghiệt nó lên chính mình? Khi nhận ra được điều đó, tớ nhẹ lòng, cậu ạ! Cảm giác trong lòng bình yên tới lạ. Thôi không còn suy nghĩ tới cách người ta nhìn mình.
Chỉ cần tớ là chính tớ. Chỉ cần cậu là chính cậu.

Một điều đơn giản như vậy mà mất quá lâu chúng ta mới có thể hiểu được.

Khi đã sẵn sàng sống theo cách mình muốn, ta cần phải học cách " Chấp nhận bản thân". Chấp nhận bản thân không phải tự giới hạn mình trong vòng tròn mà học cách chấp nhận con người mình và thay đổi những điều có thể, giúp bản thân tốt lên mỗi ngày.

Có một câu tớ rất thích khi đọc "Dám bị ghét": "Lạy chúa, xin hãy cho con sự điềm đạm để đón nhận những điều không thể thay đổi, sự can đảm để thay đổi những điều có thể và trí tuệ để phân biệt hai điều này."

Ý tớ là, bọn mình còn trẻ mà! Và tớ đang thực sự cố gắng mỗi ngày để hiểu con người của tớ. Tớ chấp nhận việc bản thân tớ là người rất ghét cuộc tán dóc vô bổ, việc phải nghe về những thứ tớ chả quan tâm chỉ để vừa lòng người khác. Tớ bắt đầu dành thời gian đọc sách mỗi ngày như trước. Tớ học những thứ tớ thực sự quan tâm. Tớ dành thời gian bên những người tớ thực sự yêu quý thay vì các mối quan hệ bề nổi.

Và cuộc sống bình yên lắm. Cuộc sống đáng yêu lắm. Cả cái nắng thu giờ cũng làm tớ yêu đời hơn.

Đây mới là tuổi 17 chứ!

Vậy nên, hãy dám bị ghét để trở nên hạnh phúc.

Có thể giờ cậu chưa biết được đâu. Có thể giờ cậu đang đau khổ, khóc lóc vì điều gì đó chả thực sự quan trọng như cậu nghĩ.

Có thể cậu đang tự làm đau mình.

Nhưng cảm ơn cậu nhé! Cảm ơn cậu vì những ngày tháng như vậy.
Không có nó đã không có mình ngày hôm nay.

Hành trình bắt đầu vào thế giới người lớn của tớ cũng sắp bắt đầu rồi.

Và hứa đấy, tớ sẽ sống trọn vẹn nhất.

Mãi yêu,
Táo.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top