Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Đợi Đi, Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành

[BÀI DỰ THI SỐ 079]
Họ tên: Ngô Thùy Dung
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: 'Đợi đi...Vết thương nào rồi cũng lành'' của Lư Tư Hạo


Hà Nội ngày 8/9/2019

Tớ nằm một mình trong phòng trọ, Hà Nội những ngày cuối hạ oi nắng khủng khiếp, chính vì nóng thế mà tớ không ngủ được, nằm im, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà, trong lòng thực chất chẳng nghĩ đến điều gì. Tớ vẫn luôn hay bất động như thế, mỗi khi trong lòng trống rỗng.

Cảm giác nóng bức chạm đến sức chịu đựng cuối cùng, tớ ngồi dậy, với tay định bật quạt mức cao nhất. Ngay khi tầm mắt vô thức dừng lại ở cái tên vừa quen thuộc vừa có chút gì đó xa lạ " Đợi đi...Vết thương nào rồi cũng lành" nằm yên dưới chân bàn học nhỏ, lòng tớ như dấy lên những cơn sóng cuộn trào. Tất cả những khổ sở, ấm ức, mệt mỏi và sợ hãi ngày đó ùa về. Tớ nhớ lại cậu của một năm qua...

18 tuổi, cậu trượt Đại học, đối với một đứa lúc nào cũng chăm chăm sợ điểm kém, sợ muộn học, sợ thua bạn bè như cậu thì sự việc này quả là nghiêm trọng. Cậu đã khóc cả một buổi tối hôm biết điểm chuẩn với chị gái, với bạn thân, nhưng cậu tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt bố mẹ. Tớ còn nhớ khoảng thời gian đó đối với cậu khó khăn như thế nào: đêm nào cũng nửa mơ nửa tình, khóc mệt thì ngủ, sáng mở mắt ra, lại thở dài một hơi chẳng biết bắt đầu ngày mới từ đâu, chẳng biết phải làm gì, phải đi đâu, đi làm thêm, nhiều khi thấy cực quá cũng vừa làm vừa rớt nước mắt nghĩ tại sao mình lại đến nước này.

Cậu trở nên trầm tính đi, ít nói hơn, dần dần mất liên lạc với bạn bè cũ, đánh mất đi nhiều mối quan hệ mà ngày trước từng rất tốt đẹp. Cậu của một năm này như biến thành một người khác, nhưng cũng nhờ một năm này, cậu đã làm nhiều thứ mà trước đó cậu nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ làm được: cậu có thể chuẩn bị cho bố mẹ một bữa ăn hoàn chỉnh khi họ tan làm về, có thể dùng tiền cậu làm ra mời chị gái đi xem một buổi phim chiếu rạp, có thể một mình bắt xe về quê thăm ông bà ngoại, và đặc biệt hơn, cậu đã dành khoảng thời gian mà cậu cho là thất bại này để đọc những cuốn sách.

Cậu là đứa thiếu kiên nhẫn vậy mà có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ để đọc một cuốn sách, nghiền ngẫm từng câu chữ của nó, có lúc chỉ vì vài dòng ngắn ngủi của tác giả mà mắt kính bỗng chốc nhoè đi. Cậu không phải mọt sách, không đọc quá nhiều nên có thể không chiêm nghiệm được sâu sắc vài điều giống mọi người, cậu chỉ là đứa ở thời điểm đó đang mất phương hướng như '' con sao biển mắc cạn'', lại dễ dàng tìm thấy niềm cảm thông từ câu chữ của người khác, đem nó biến thành phao cứu sinh của cậu, nói thẳng ra, cậu đã vượt qua một năm khốn đốn nhờ đọc sách và ''Đợi đi...Vết thương nào rồi cũng lành'' của Lư Tư Hạo chính là một trong những chiếc ''phao cứu sinh'' cuộc đời cậu.

Tớ vẫn nhớ một câu của A Hạo: ''Chỉ khi vấp ngã, ta mới hiểu ra rằng bản thân thật sự muốn kiên trì vì điều gì ''

Và đến ngày hôm nay, khi mà tớ đang sắp bốc hoả trong căn trọ chật chội để ngày mai bắt đầu buổi học Đại học đầu tiên, tớ vẫn thầm cảm ơn vì nhờ câu nói ấy tớ đã có thêm thật nhiều sức mạnh để cố gắng trong kì thi vừa rồi, tớ đã hoàn thành ước mơ của cậu, đỗ vào ngôi trường Đại học cậu mong muốn. Từ giờ trở đi, tớ sẽ sống và học tập thật tốt để không phụ những vất vả của cậu một năm qua.

' Thanh xuân là gì? Là ngay khi bạn gần như đã cạn kiệt dũng khí, lại có người nói với bạn rằng, đừng sợ, cứ xông về phía trước...''

Cảm ơn cậu vì đã không bỏ cuộc mới có tớ của ngày hôm nay. Cuối thư, tớ hứa sẽ viết tiếp những điều cậu vẫn hằng ấp ủ, sẽ nỗ lực hết sức mình để thanh xuân của cả tớ và cậu trở nên tốt đẹp hơn...

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top