Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Đừng Lãng Phí Những Ngày Đẹp Trời

[BÀI DỰ THI SỐ 100]
Họ tên: Phan Thị Trang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: "Đừng lãng phí những ngày đẹp trời" - Jinie Lynk.


Thái Nguyên, ngày 10/9/2019
Dear Trang!

Chào cậu! Mình muốn cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trên thế gian này. Không có cậu thì sẽ không có mình của bây giờ. Mỗi khi đêm đến,ánh đèn đã tắt hết đầu mình lại tràn ngập những suy nghĩ và mình nghĩ về cậu của những năm tháng ấy.

Hồi đó, cậu là một cô bé hiền lành, nghịch ngợm,đầy những lo lắng nhưng cậu luôn trầm tính. Cậu ít nói và hầu như nói vô cùng ít. Tất cả thời gian cậu đều suy nghĩ và nói với bản thân nhiều hơn. Cậu tạo cho bản thân một bức tường ngăn cách cậu với mọi người xung quanh. Cậu phải nghe những lời nói khiến cậu bị tổn thương mà không thể phản kháng.Người ta không hiểu cậu nhưng mình luôn hiểu cậu.

20 tuổi rồi, cậu biết không, mình thay đổi khá nhiều, mình trưởng thành hơn, biết suy nghĩ tích cực hơn, sống lạc quan và hoà đồng với mọi người xung quanh. Nhờ mình đọc được cuốn sách "Đừng lãng phí những ngày đẹp trời" - Jinie Lynk.

Cuốn sách mình tâm đắc nhất trong số sách mình đã đọc. Cậu biết đấy, nếu ngày xưa mình hay trốn trong nhà và nói chuyện cùng cún mỗi khi mình cảm thấy tệ thì bây giờ mình biết cách đối phó với những nỗi buồn đó. Bởi vì "cuộc đời luôn tồn tại những ngày đẹp trời. Đó là những ngày ta thấy lòng mình an yên đến lạ.”

"Này em,hãy cười lên đi
Cuộc đời ngắn lắm sầu bi làm gì?"

Tại sao cứ phải mang một khuôn mặt sầu muộn,trong khi cuộc đời này đẹp đẽ như vậy. Chúng ta còn mạnh khoẻ,được sống như vậy là còn may mắn hơn so với bao người rồi.

Thực ra, "không bình thản thì làm gì? "Khi mọi chuyện xảy ra với mình, không còn cách nào khác,mình không còn muốn khóc hay kêu gào than phiền nữa mà mình bình thản chấp nhận sự việc. Nghĩ nó nhẹ nhàng hơn và không bận tâm quá nhiều.

"Đừng làm mệt chính mình" khi mình từng cố gắng đồng ý mọi yêu cầu của người khác. Vì mình không muốn làm họ không vui hay phật ý. Nhưng bản thân mình lại vô cùng mệt mỏi,vậy nên mình rút ra bài học "giúp người, giúp tuỳ lúc, tuỳ chuyện."

Xã hội này, giữa người với người, đừng nên nhìn mặt đoán lòng. Họ cười họ nói một đằng chứ trong đầu trong tâm họ lại một kiểu. Cậu biết không,con người đáng sợ lắm, ngày xưa chúng ta còn bé còn ngây dại, lớn rồi mới biết lòng người thật đáng sợ.

Chỉ có mình bên mình cả đời. Mình học được rằng,người cần nhất, người hiểu nhất, người luôn bên cạnh mọi lúc cũng chính là bản thân mình, bên mình cả đời.

Và mình nhận ra bố mẹ luôn yêu thương mình theo một cách đặc biệt của riêng họ. Và mình phải chầm chậm cảm nhận yêu thương đó.

Cuối cùng, "không phải cái gì cũng chỉ cần cố gắng là được, nhưng nếu không cố gắng thì cái gì cũng không được."

Cậu thấy đó,mình cũng đã cởi mở hơn,tươi cười với mọi người. Lắng nghe những gì họ nói với mình và điềm tĩnh hơn một chút so với trước đây, vốn là một người vô cùng cộc tính.

Mình và cậu ở hai thời điểm khác nhau,mình muốn kể cho cậu nghe về mọi thứ của bây giờ. Dù năm tháng đó cậu phải chịu đựng những gì thì giờ đây, mình con người của hiện tại luôn cố gắng trân trọng hiện tại, sống cho hiện tại.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top