Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Error 404

[BÀI DỰ THI SỐ 099]
Họ tên: Vũ Hồng Anh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Error 404


Chúng ta được sinh ra với những lựa chọn rắc rối, những con đường vốn chẳng bao giờ thẳng, vốn dĩ ta được sinh ra với hai mục đích duy nhất: Sống và tồn tại. Tôi, bạn hay bất kì ai cũng vậy, đều cố gắng để sống, hoàn thiện và vì "một tương lai tốt đẹp hơn". Tôi từng cố gắng để hoàn thiện, một phiên bản mà bản thân nghĩ đó là "hoàn hảo" nhưng vô tình tạo ra một Error.

Tôi chìm trong một thứ thuốc đắng lét, ngày qua ngày và chẳng dấu hiệu nào dừng lại, hay những suy nghĩ tôi là loser, chúng ta đều từng nghĩ như vậy. Rằng ta sinh ra với những khiếm khuyết mãi chẳng biến mất, những lần đen đủi đeo bám đến thường trực hay đơn giản giấc ngủ cũng chẳng yên ổn. Plaaastic đã giúp tôi hiểu, không phải bất kì khởi đầu nào cũng khiến Ta hạnh phúc, hay chính xác hay chẳng ai trong chúng ta luôn hạnh phúc. "I got drunk, I'm a loveable to drunk", cơn say là điều duy nhất khiến tôi hay "cô" cảm thấy bản thân mình thật tuyệt nhưng sau đó là suy nghĩ dừng lại mọi thứ, mọi chuyện xảy ra trong vài giây hạnh phúc.

Cuối cùng, vẫn chẳng là gì diễn ra để tiếp diễn hạnh phúc ấy, và cuộc sống lại đạp tôi một lần nữa xuống hiện tại. Dù ta cố gắng ra sao, hết mình hay chẳng điểm kết, cuối chặng đường ấy luôn tồn tại một kẻ chỉ chực chờ ngáng chân cho ta vấp ngã. Tôi đã bị hàng ngàn lần, kẻ ấy chẳng phải ai ngoài bản thân mình với con dao suy nghĩ "tiêu cực".

"Không phải tôi không yêu cuộc sống, tôi chỉ không yêu cuộc sống của bản thân" - Plaaastic. Tôi tìm rất nhiều bài viết để bản thân nghĩ mình chưa thực sự cố gắng, để cổ động bản thân có cái nhìn tích cực hơn, yêu đời hơn, nghe những bài hát hay những bộ phim yêu đời, tôi sẽ thực sự thấy tích cực vào thời gian ngắn ngủi ấy. Sau đó lại chẳng có gì, thậm chí tôi sẽ bỏ tất cả sự cố gắng vào một góc, rồi nằm dài trên chiếc giường với cái đầu trống rỗng của mình. Tôi chấp nhận những điều chẳng quy luật ấy, và đôi khi lại thấy nhàm chán khi thiếu nó.

Tôi rất thích vẽ, hồi còn bé tôi có thể dành hàng giờ liền trong phòng tranh của mình, từng dành hàng chục lần để đi xem một triển lãm tranh và chỉ dừng ở mỗi bức vài giây. Tôi được đi học với số tiền thừa sức tôi có một căn nhà trong cái lòng Hà Nội này. Rồi tôi cũng bỏ qua cái "năng khiếu" nghệ thuật ấy, nhiều người tiếc nuối cho tôi vì quyết định được gọi "ngu ngốc nhất". "Tại sao làm thế?","Không phải ai cũng có được, bỏ như vậy có sớm quá không?". Mọi quyết định của tôi vốn chưa bao giờ đắn đo về hệ quả theo sau, chỉ là vào thời gian đó tôi muốn vậy. Nghe có vẻ ích kỉ nhưng đó là điều bản thân muốn, tôi không muốn ngắm thế giới qua lăng kính của người khác, cách thế giới vận hành, tôi muốn ngắm nhìn nó bằng con mắt của mình.

Tôi rất có duyên với những cơn mưa, nhưng tôi cho nó là một vận đen đủi. Giữa cái nắng gay gắt mùa hạ, chiếu thẳng đỉnh đầu con người, chỉ cần tôi lên lịch đi chơi thì y rằng nó sẽ mưa rào. Đến mức bạn tôi chẳng tin nổi mà thốt lên "Thật sự? Đùa đấy à?". Rồi ai cũng chấp nhận dầm mưa với tôi, trở thành một thói quen lạ lùng.

Người ta luôn nói "Tôi còn trẻ và tôi luôn cố gắng để tận hưởng thanh xuân". Nhưng liệu ta có sai cách hay không? Liệu có phải cứ trẻ là phải cố gắng để không hối tiếc? Tôi luôn hối tiếc với những điều đã làm, ta chỉ hối tiếc với những điều đã xảy ra dù có cố gắng hay không, liệu cứ phải trẻ thì bắt buộc cố gắng? Tôi phủ nhận, tôi cố gắng, hết mình với mục đích rất rõ ràng rồi chẳng phải lần một, lần hai nhưng rồi làm gì? Ta cố gắng để tồn tại vốn dĩ là khởi đầu sai lầm, tôi giả vờ vui vẻ để cảm thấy khá hơn nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Vậy, ta cố gắng vì điều gì? Để sống, chứ không phải tồn tại, để chính mình thấy hạnh phúc trong cuộc sống của riêng mình, chẳng phải vì ai.

"Error 404" không phải một quyển sách mang màu sắc tươi sáng, thậm chí luôn có sắc xám ảm đạm, nhưng trong sắc xám ấy tôi thấy chính mình, một chiếc gương phản ánh sắc nét khiến tôi giật mình. Một cá thể không lẻ loi, đó là sự đồng điệu. Tôi không lựa chọn để cuộc sống chìm trong sắc xám, mà nó tìm đến tôi như sự tình cờ mà chính tôi phải chấp nhận điều đó.

Quá khứ, hiện tại hay tương lai, tôi sẽ gọi là Ta, Ta cố gắng để sống, như một kẻ điên hết mình trong đô thị vận hành, nơi từng giọt mồ hôi và chất kích thích nhảy múa từng dây thần kinh cảm giác. Ta vốn không có sự lựa chọn với thứ bất biến, Ta chọn lựa để đối đầu với Nó, sống với Nó và tận hưởng Nó. Có lẽ là mệt mỏi, nhưng Ta đều đạt được tuổi trẻ, hết mình dù cho đó là gì đi nữa. Hít một hơi thật sâu rồi lại đứng lên, đi tiếp.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top