Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Giới Hạn Của Bạn Chỉ Là Xuất Phát Điểm Của Tôi

[BÀI DỰ THI 049]
Họ tên: Quang Vinh
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi - Mèo Maverick


Từ: Hiện Tại
Gửi: Quá Khứ.

Nếu như tôi bây giờ được gặp lại cậu của những năm tháng về trước, tôi sẽ ôm cậu thật chặt, xin lỗi cậu vì phải để cậu cô đơn như vậy. Do cuộc sống gia đình, nên cậu lúc ấy phải theo ba mẹ, bôn ba khắp nơi. Lúc ấy cậu vẫn còn là một đứa bé nhỉ? Vì thế nên cậu rất khó để thích nghi đúng không? Cũng rất khó để làm quen những người bạn mới. Gia đình chúng ta cũng không khá giả nhiều vào lúc đó nhỉ?.

Tôi nhớ, nhớ rất rõ cảnh cậu phải ngủ tạm một đêm ngoài lề đường. Mẹ đã nhường cho cậu phần cơm duy nhất đấy, cậu nhớ không? Cậu có nhớ ánh mắt khao khát khi nhìn thấy đồ cậu thích không? Nhưng sao cậu chẳng bao giờ đòi bố mẹ phải mua cho mình nhỉ, có lẽ vì cậu biết rõ ba mẹ chúng ta vất vả lắm, thứ đồ ấy chơi một lúc lại chán ấy mà, không thèm.

Tôi nhớ có một lần, trong lớp chúng ta có một bạn học, nhà bạn ấy rất giàu, không giống nhà chúng ta, mỗi ngày bạn ấy đều có đồ chơi mới đem đến lớp, khi thì ô tô, khi thì điều khiển từ xa, máy bay,thời đó mọi món đồ chơi mới bạn ấy đều có đủ cả. Chỉ vì sưu tập thẻ mà bạn ấy mua rất nhiều bánh snack, sau đó vứt hết đống bánh đi. Lúc đó cậu rất ghét bạn học đó, chỉ vì cậu ta không biết trân trọng.

"Người ta sinh ra đã ở vạch đích rồi, mình có cố thế nào cũng làm sao bằng người ta" .

"Trong một cuộc đua, mình sử dụng nhiên liệu là sức người, còn người ta đi bằng xăng, mình có chạy mãi cũng chưa chắc đuổi kịp".

Những điều đó tưởng chừng như rất lâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ấy, nếu được gặp cậu ở hiện tại, tôi xin lỗi vì những năm tháng ấy tôi quá rụt rè nên không dám kết bạn, làm cậu phải cô độc suốt cả một quãng thời gian dài đến thế. Xin lỗi vì không nỗ lực chăm chỉ học tập hơn để cậu không phải hứng chịu cái ánh mắt coi thường của những bạn học khác. Nhưng đừng lo, vì hiện tại tôi sống rất tốt, kết bạn được rất nhiều người.

Mỗi ngày sống đều thoải mái. Tự tin là chính mình và... luôn nỗ lực để đổi mới cuộc sống hơn bao giờ hết kể từ khi tôi đọc được cuốn sách ấy. Cuốn sách mà tôi bị ấn tượng bởi câu nói đầu tiên.

"Khởi điểm của bạn càng thấp càng phải nỗ lực. Nếu xuất phát của bạn không bằng người khác, cách duy nhất để bạn vượt qua họ là nỗ lực gấp trăm nghìn lần".

Không phải cho tới khi tôi đọc cuốn sách ấy tôi mới lao đầu vào nỗ lực để vươn lên, nhưng nó là một cái vỗ vai tiếp thêm động lực trên đường hành trình chỉ có một mình. Giống như đứng giữa sa mạc bỏng rát, tôi thì thấy ốc đảo nghỉ ngơi cho chính mình vậy. Tiếp thêm năng lượng để tôi tin tưởng vào lựa chọn của mình, mạnh mẽ hơn. Xin lỗi rất nhiều vì trước đây tôi không chịu đọc nhiều sách hơn để tôi nỗ lực hơn nữa. Tôi đã không oán trách nữa mà thay vào đó lao đầu để học tập tốt hơn, kiếm cho mình một công việc bán thời gian tốt hơn.

Từng ngày qua đi khoảng cách giữa tôi bây giờ và cậu lúc đó đã rất khác biệt rồi. Dần nhận ra rằng bây giờ mình không có thời gian để than thân trách phận bằng những mặc cảm hết sức tầm thường "Nền tảng, gia cảnh không tốt, bố mẹ không phải đại gia, bản thân lại là người không giỏi giang gì…" Mà việc của tôi bây giờ là đặt ra cho bản thân những giới hạn mới, và phải phá bỏ nó để thiết lập nên những giới hạn mới, mới nữa...

Phải bước đi thì mới biết được mình có thể tiến xa đến nhường nào. Cậu của lúc đó ràng buộc trong giới hạn bởi cuộc sống, xã hội, áp lực, và chính bản thân cậu nữa.

Giới hạn là thứ có thật, nhưng không phải thứ tồn tại mãi mãi. Nếu biết sử dụng những gì đang có chúng sẽ biến thành bàn đạp để cậu có thể phá vỡ giới hạn.

Đối với những người yếu đuối, giới hạn sẽ là một cái mác gắn lên người cho tới suốt đời, bạn có thể sống an nhàn trong đó, nhưng bạn sẽ mãi mãi không bao giờ có thể thoát ra khỏi nó, bạn hài lòng với bản thân mà không biết rằng mình có khả năng phá vỡ nó. Giống như một con sư tử nhỏ được nuôi sống trong sở thú vậy, an nhàn sống qua ngày, nhưng bản năng săn mồi đã bị hoàn cảnh mai một. Nhưng nó không biết rằng nó chính là chúa tể sơn lâm. Có lẽ rằng cả đời nó cũng không biết được...

Nhưng đối với những người tài giỏi, những giới hạn sẽ liên tục bị họ phá vỡ, cho đến khi họ trở nên xuất sắc và tiếp tục cuộc hành trình của mình. Giới hạn cũng chính là động lực để bạn biết bạn cần phải phá vỡ nó để bứt phá cho bản thân và thậm chí cho cả những mục tiêu, ý định to lớn hơn.

Có thể hài lòng với sự nỗ lực của bản thân, nhưng không bao giờ được thỏa mãn.

Đây là điều tôi hằng ghi nhớ vì cậu, vì tôi và để sau này tôi có khả năng sải đôi cánh rộng của mình trên bầu trời để có thể bảo vệ tất cả những người mà tôi thương yêu. Giới hạn tồn tại là để phá bỏ!

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top