Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Giới Hạn Của Bạn Là Xuất Phát Điểm Của Tôi

[BÀI DỰ THI SỐ 144]
Họ tên: Nguyễn Trang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi - Mèo Maverick


Cần Thơ, ngày 17 tháng 9 năm 2019

Gửi Cậu - N.T.Trang của quá khứ, của 3 năm trước
Khi ấy Cậu là 1 học sinh lớp 10, Cậu không có ước mơ, không đích đến đời mình.Lúc ấy Cậu chỉ đang tồn tại, tồn tại vì cha mẹ Cậu muốn, Cậu đi học cũng vì cha mẹ. Cứ Thế 1 năm trôi qua trống vắng và tẻ nhạt.

Năm lớp 11 Cậu được chuyển đến 1 trường điểm của huyện,và Cậu cũng chẳng khác gì, cũng không nỗ lực, không tìm tòi học hỏi. Một ngày Cậu chỉ là học theo lịch của trường, về nhà làm bài tập được giao, phụ giúp việc lặt vặt trong nhà, bình thường 9h đã ngủ, có hôm học bài đến 8h30 hay 9h00 đã thấy mình vĩ đại. Cứ thế

Cậu đắm chìm trong cái mộng tưởng của thế giới ngôn tình, mơ rằng mình là công chúa sẽ có hoàng tử hay Tiêu Nại đến rước mình mà quên rằng Cậu chỉ là con của 1 người nông dân và tên của Cậu là N.T.Trang.

Năm 11 ấy Cậu oán trách số phận, oán trách gia đình, so sánh với bạn bè, Cậu trách cha mẹ bắt Cậu học Y nên Cậu mới không biết ước mơ mình. Cậu lúc nào cũng buồn,cáu giận dễ ,gắt gỏng, ở ngoài có việc gì buồn Cậu lại về trút giận lên gia đình Cậu. Cậu đã từng nghĩ đến cái chết, Cậu bảo Cậu muốn cha mẹ phải ân hận vì sự ra đi của Cậu.

Cứ thế, thời gian lại tiếp tục trôi đi. Cậu đã là 1 nữ sinh 12, Cậu vẫn tiếp tục theo con đường học Y. Nhưng tại năm tháng ấy, cuộc đời cho Cậu gặp "Giới hạn của bạn chỉ là xuất phát điểm của tôi" của Mèo Maverick. Đó không chỉ là một quyển sách mà là 1 người thầy, người bạn và đã dạy Cậu rất nhiều trên con đường trưởng thành. Dạy Cậu biết nỗ lực, chỉ đơn giản là Cậu học bài đến 11h hay 12h vẫn chưa muốn ngủ,mệt mỏi rã rời nhưng Cậu vẫn muốn làm nốt đề nữa. Vì ngay tại thời khắc ấy hình ảnh cha mẹ ở ngoài đồng bất kể nắng mưa như 1 thước phim chầm chậm chạy trong đầu buộc cậu phải cố gắng.

Dạy Cậu tìm tòi học hỏi không ngừng, nó giúp Cậu hình thành thói quen đọc sách hằng ngày,suy nghĩ tích cực thay vì mơ mộng ngôn tình. Dạy Cậu kiên trì,1 ngày của Cậu không chỉ là lịch học ở trường mà là học thêm, học nhóm, có hôm rã rời về tới nhà đã 7h,8h tối nhưng cậu vẫn tự học đến khi nào không chịu nổi nữa mới thôi.Cứ thế lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác. Cha mẹ từng hỏi Cậu mệt không. cậu bảo 12 ai mà không học như thế mệt gì đâu. Nhưng trong thâm tâm Cậu đang gào thét "mệt chết đi chứ. Đơn điệu không? Đơn điệu quá đi chứ. Tiến bộ nhanh không? Sắp đập cái máy tính luôn rồi".Nhưng Cậu không từ bỏ vì Cậu biết quá trình ấy là giai đoạn nằm gai đợi ngày nếm mật.

Hơn tất cả nó giúp Cậu thấm thía thế nào là hạnh phúc gia đình. Có bao nhiêu vấp ngã ngoài kia Cậu vẫn lựa chọn nụ cười cho gia đình. Qua nhiều thứ hạnh phúc đến với Cậu 1 cách đơn giản lạ thường, đó là khi Cậu thấy nụ cười hạnh phúc của họ khi cầm tấm giấy khen học sinh giỏi,nhưng sẽ càng hạnh phúc hơn nữa nếu đó là thông báo nhập học từ Đại học y dược Cần Thơ.

Nhưng tiếc thay Cậu lại không hoàn thành được điều họ muốn. Vì từ quyển sách ấy Cậu đã tìm được mục tiêu đời mình, phấn đấu vì mục tiêu đó. Sau bao tháng ngày nằm gai ấy, Cậu cũng đã đậu vào ngành Cậu muốn học tại ngôi trường công lập mà Cậu muốn. Và trái lại niềm vui của Cậu chính là nỗi lo âu của cha mẹ, họ chỉ là người nông dân,họ không muốn Cậu chọn sai,không muốn Cậu sau này phải khổ như họ. Nhưng nhìn lại sự kiên trì, vất vả 12 năm ấy, họ đã cho Cậu thực hiện điều Cậu muốn.

Cậu còn nhớ không, cái ngày mà Cha và Cậu làm thủ tục nhập học ấy, cái giây phút mà Cha thoáng nhìn Đại học y dược Cần Thơ. Tại thời khắc ấy Cậu cảm thấy ghét chính mình, và cũng tại đó Cậu tự hứa lòng mình trên con đường mình đi dù có bao nhiêu sóng gió Cậu buộc phải hạnh phúc. Vì cuối cuộc đời bậc cha mẹ nào cũng muốn con cái mình hạnh phúc chứ không phải là giàu sang hay thành công, và cha mẹ Cậu cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng tôi muốn cảm ơn Cậu của quá khứ, cảm ơn trong những năm tháng vụn vặt ấy Cậu đã không buông xuôi, cảm ơn vì đã đọc hết quyển sách ấy. Cảm ơn Mèo Maverick đã viết ra quyển sách ấy, để tôi trong những tháng ngày bồng bột tìm được mục tiêu lý tưởng, để tôi yêu gia đình mình hơn. Để tôi sau tuổi 30 sẽ không hận tôi của tuổi 18 chông chênh.

Tạm biệt Cậu- N.T.Trang của quá khứ,của 3 năm trước.
Chúc tôi của hiện tại và tương lai kiên cường và hạnh phúc trên con đường mình chọn.
N.T.Trang năm 2019
Trang

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top