Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Hành Trình Bánh Xe Y Học

[BÀI DỰ THI SỐ 126]
Họ tên: Võ Thị Ánh Tuyết
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: "Hành trình bánh xe y học" của David R.Kopacz vàJoseph Rael.


23h45 Hà Nội 14/9/2019

Chào cô bạn nhỏ trong quá khứ của tôi!!!
Có lẽ đây là bức thư đầu tiên tôi gửi đến bạn ,thật đặc biệt "bạn chính là tôi trong quá khứ", và giờ tôi đã tròn 20 tuổi. Tôi và bạn cùng nhau thay đổi và chúng ta đã tạo nên 1 dấu ấn đáng nhớ "chúng ta đã trưởng thành" , tôi muốn gửi đến bạn lời cảm ơn cùng với những dòng tâm sự về quãng thời gian đẹp đẽ ấy.

Bạn còn nhớ không? Một chiều cuối đông, tụi mình được giao bài kiểm tra" Em hãy đọc một cuốn sách và nêu cảm nghĩ về nó". Cuốn sách mà cô giáo yêu cầu "Hành trình bánh xe y học" . Lúc đấy cuốn sách thật sự nhàm chán nhỉ! Tụi mình đọc nó chỉ để có thứ gì cho vào bài, đối phó với môn học.

Hơn một năm ,trong lúc chuyển nhà,bạn lại lôi nó ra, tôi hiểu mà vì cuốn sách còn quá mới nên bạn mở lại nó phải không? Ôi bạn còn bảo tôi cùng đọc nó nữa cơ. Cũng trong tuần ấy ,tôi và bạn có dịp đến Bệnh viện K - Tân Triều tổ chức “Đêm trung thu yêu thương"cho các bé ở đây, những gì tụi mình cảm nhận từ chuyến đi thực tế đó, khá giống với thông điệp của cuốn sách.

Tính hơi tò mò, về đến nhà, bạn bảo tôi mở lại cuốn sách, đọc nó lâu hơn, cuốn sách đã thay đổi cuộc đời của chúng ta "Hành trình bánh xe y học của David R.Kopacz vàJoseph Rael."

Khi đấy, tôi với bạn cứ nheo mày gãi đầu. Chúng ta đã mất 2 tuần để tìm hiểu về tựa đề cuốn sách. "Y học" mà David và Joseph định nghĩa là nghệ thuật chữa bệnh, là viên thuốc bên trong của mỗi chúng ta. Bánh xe y học là 1 quỹ đạo tròn với 4 hướng đại diện cho tinh thần, tình cảm, trí tuệ và thể chất. Một khái niệm rất mới mẻ và thú vị đến với chúng ta nhỉ!

À, tôi lại nhớ đến câu chuyện về cựu chiến binh Tayo. Tayo trở về sau chiến tranh với sự mất mát quá lớn (người anh trai của anh ấy đã ra đi mãi mãi), Tayo mắc chứng rối loạn tâm trí nặng ,mãi đến khi gặp một người phụ nữ, cô ấy dạy anh ta chăm sóc gia súc, hạt giống, hoa hồng, cô ấy còn nói gì nhỉ? "miễn là anh nhớ những gì đã thấy thì không có gì là biến mất cả". Tayo nghĩ là mình đã mất anh trai, cậu ấy đau khổ nhưng bây giờ Tayo đã nghĩ khác, anh trai cậu ấy không biến mất, vì những hình ảnh đó vẫn còn lưu giữ trong suy nghĩ của Tayo. Tôi với bạn đã bật cười, làm sao cô ấy có suy nghĩ lạ đến vậy. Có vẻ như mọi thứ đều có thể thay đổi,nó bị suy nghĩ của mỗi người làm chủ. Và chuyến đi Bệnh viện K là một minh chứng cho điều đó, hình ảnh các bé bị ung thư đã khiến tôi và bạn không khỏi xúc động.Tôi ngồi nhìn các em ấy mà tự hỏi "Cơn đau trên cơ thể các em đã hóa thành dòng năng lượng khác rồi sao?" ánh mắt đầy hoài bão, vẻ mặt rạng rỡ kia khiến tôi cứ mãi nhìn.

Hình như có điều gì rất bí ẩn rất lạ, mà tôi đã cảm nhận được. Đó chính là viên thuốc bên trong mà David và Joseph đã nói đến. Hầu hết chúng ta đều có những cơn đau bất ngờ trong cuộc sống (nỗi đau thể xác và tinh thần), tôi trước đây đã cố gắng làm biến mất những thứ xui xẻo ấy ra khỏi mình, có thể nói chúng ta lúc trước hơi bi quan một chút.

Thế nhưng cách mà David và Joseph đã làm thật sự khác với tôi ngày ấy, họ không từ chối đau khổ , họ đã ví đau khổ như dòng máu thiếu oxi chảy về tim và niềm hạnh phúc như dòng máu tốt đầy oxi , trái tim cùng lúc chấp nhận tất cả loại máu đấy (cả tốt cả xấu). Khi chúng ta không chấp nhận những đau khổ,thì nó vẫn tồn tại ở đó, thoắt lại biến mất rồi chốc lại xuất hiện vì vậy nên vui vẻ đón lấy và luôn tin rằng chính suy nghĩ ,sự cảm nhận của mình mới quyết định đến hướng tác động của cơn đau.

Điều đặc biệt ,chính cuốn sách ấy đã dạy tôi cách cảm nhận hơi thở của mình, Joseph và David đã nói đến "hơi thở sinh mệnh", tôi và bạn ngay lập tức đã thực hiện nó. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại và gạt mọi điều lo âu phiền não ra khỏi tâm trí ,rồi hít vào 1 hơi thật sâu - thở ra thật nhẹ nhàng , tôi đã thử tập vào mỗi buổi sáng thức dậy hay lúc gặp khó khăn nhất. Đó là bài tập mà tôi và bạn may mắn nhận được từ chính cuốn sách này, nó giúp tôi bình tâm hơn, thoải mái hơn rất nhiều.

Bây giờ tôi đã học cách chấp nhận và mỉm cười với những điều không vui, tôi đã biết chia sẻ cảm xúc với người khác. Và quan trọng là tôi đã tự tạo sự bình yên cho chính bản thân mình. Tôi yêu "Hành trình bánh xe y học của Joseph &David", tôi lại càng yêu bạn hơn. Nếu ai đó hỏi tôi có cảm thấy tự ti về bạn không? Tôi sẽ không ngần ngại thốt lên rằng “Tôi và bạn ấy sẽ cùng nhau hoàn thiện, sau này và mãi mãi" (một cô bạn tôi vẫn gọi vui" đứa thần kinh yếu", đứa hay chạy trốn điều bất hạnh)

Cảm ơn bạn! Đây là lời tâm sự tôi muốn gửi đến bạn, gửi đến chính tôi, gửi đến mọi người xung quanh chúng ta. Tôi hi vọng: Bất cứ ai khi trưởng thành cũng sẽ có một tâm hồn bình an để đón nhận mọi thứ trong cuộc sống.
Đã khá muộn rồi, tôi phải dừng dừng bút thôi, hẹn bạn trong một lá thư khác, chúc bạn có một buổi tối ấm áp!Mãi yêu bạn.

Tuyết
Võ Thị Ánh Tuyết

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top