Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Hãy Chăm Sóc Mẹ
[BÀI DỰ THI SỐ 180]
Họ tên: Thu Trang
Cuốn sách cùng bạn trưởng thành: Hãy chăm sóc mẹ - Shin Kyung Sook
Hà Nội, ngày 29 tháng 9 năm 2019
Xin chào cô bé của những ngày xưa cũ. Mình đang bắt đầu viết những dòng này để gửi đến cậu, tức là chính mình của những năm về trước. Lẽ ra mình định viết xong sớm hơn nhưng mình lười biếng và cứ trì hoãn mãi, giờ mới ngồi viết cho cậu.
Người ta thường viết thư gửi tương lai mang theo ao ước cùng mong chờ, có thể là ngày mai, có thể là tháng tới hoặc thậm chí là mười năm sau sẽ nhận được thư gửi chính mình trong tương lai. Nhưng mình lại viết thư gửi về quá khứ, bởi mình muốn tìm về những kí ức xưa, nó dường như theo thời gian mà phai mờ.
Cậu có biết không? Mới ngày nào còn đi giữa cái nắng chói chang của mùa hè... Vậy mà một buổi sáng ra đường chợt thấy lành lạnh - mới hay mình đang đi giữa mùa thu. Mùa thu Hà Nội đã về rồi cậu à, nó như một món quà mà thiên nhiên ban tặng cho mảnh đất ngàn năm. Mùa thu thì ở đâu cũng có, nhưng thu Hà Nội vẫn cứ đẹp nao lòng. Bầu trời xanh hơn, nắng vàng trải nhẹ trên những con đường, góc phố, trên những ngọn cây. Gió heo may nhè nhẹ thổi cuốn theo những chiếc lá bay bay rơi xào xạc.
Hôm nay là buổi sáng chủ nhật cuối cùng của tháng chín, mình ngồi trên sân thượng nhâm nhi tách trà, cảm nhận vẻ đẹp dịu dàng của mùa thu tới mà tự dưng bối rối trong lòng. Vì vậy mình quyết định ngồi viết thư cho cậu. Chắc chắn cậu đã từng có cảm giác giống mình như bây giờ đúng không?
Vào mùa thu của hai năm trước khi cậu tất bật ôn thi cho kì thi chuyển cấp, ba cậu đã tặng cho cậu một cuốn sách. Cậu còn nhớ tới nó không? Chắc chắn là cậu nhớ đúng không, vì nó rất có ý nghĩa với cậu mà. Do bản tính từ bé cậu không hay đọc sách và một phần vì quá vô tâm mà những ngày đầu cậu đã vứt nó tại một góc trong nhà.
Vào một ngày trời đông giá lạnh, khiến cậu lười biếng không muốn bước chân ra khỏi nhà, cậu đã dọn dẹp lại căn phòng của mình, chợt nhận ra cuốn sách mà ba tặng vẫn đang nằm im bất động ở đó. Cậu vội vàng cầm lấy nó, rồi lau những hạt bụi bám đầy trên cuốn sách. Rồi cậu mở nó ra và bắt đầu đọc, cậu đã không kìm được lòng mình mà rơi nước mắt từ ngay những trang đầu tiên.
Nhẹ nhàng, lắng đọng và buồn đến nao lòng, cuốn tiểu thuyết Hãy chăm sóc mẹ của Shin Kyung-sook là câu chuyện về một người mẹ giản dị, mộc mạc với đức hy sinh lớn lao và tình yêu thương vô bờ bến cho gia đình.
Người mẹ vô tình bị lạc tại ga tàu điện ngầm lúc cùng người chồng già lên thăm cậu con cả ở Seoul. Lúc này cả gia đình hỗn loạn đi tìm một tấm ảnh để dán lên tờ rơi thông báo tìm người lạc nhưng đó cũng là khi họ phát hiện ra rằng trong ngôi nhà chẳng hề có bất cứ tấm ảnh nào có thể dùng cho việc đó. Trong những tấm ảnh gia đình một điều lạ là bấy lâu nay họ không để ý đó là bóng dáng người mẹ lúc nào cũng chỉ nhạt nhòa đứng phía sau.
Đọc đến đây cậu đã khóc, bởi cậu cảm nhận được sự vô tâm của mình dành cho mẹ bấy lâu nay được viết trong cuốn sách này. Có lẽ cuốn sách này ra đời để viết cho riêng cậu hay chăng? Cậu đã từng…
Bạn bè nhờ mua hộ một món đồ là cậu đi ngay. Nhưng mỗi lần mẹ cần mua giúp gia vị, chút rau thì khó chịu. Có khi còn đổ lỗi cho mẹ sao đi chợ không mua luôn.
Nhận được điều gì đó từ người khác cậu đều nói cảm ơn. Khi phạm lỗi với ai đó cậu sẵn sàng xin lỗi. Nhưng với mẹ thì không. Chẳng lẽ lời có thể nói với cả người xa lạ, với mẹ lại khó khăn đến thế sao?
Hướng dẫn mẹ vài lần mẹ vẫn không hiểu, cậu tỏ ra khó chịu, đôi khi lớn tiếng. Nhưng khi cậu còn nhỏ, mẹ kiên trì dạy cậu từng chút một, không hề kêu ca. Vậy mà mẹ "chậm tiêu" một chút cậu đã tỏ thái độ và cáu kỉnh.
Vui vẻ với bạn bè tới tận khuya và không quan tâm mẹ đang thức chờ cửa. Mỗi lần vậy mẹ đều dặn dò lần sau đừng về trễ nguy hiểm. Nhưng cậu lại mặc kệ, chẳng buồn nghe.
Nhận được điện thoại của mẹ là cảm thấy khó chịu, bực bội. Sau đó cậu nghe điện rồi à ừ cho qua, vội tắt máy khi mẹ còn đang nói dở dang.
Cậu có nhớ, vì giận mẹ mà cậu bỏ về nhà ngoại vào dịp lễ tết. Cậu chẳng hề nghĩ tới mẹ đang thui thủi ở nhà trong khi gia đình ai cũng vui đầy đông đủ.
Khi cậu vào bếp phụ mẹ nấu bữa cơm gia đình thì cảm thấy phiền phức và tốn thời gian.
Chỉ cần một món quà thôi mẹ đã vui đến khôn xiết và không ngừng đi khoe với mọi người với giọng đầy tự hào. Nhưng tự hỏi cậu đã bao giờ mua được một món quà tặng mẹ chưa.
Cậu có cảm nhận được rằng trong suốt mười mấy năm qua mẹ đã vất vả đến nhường nào để có thể nuôi cậu lớn khôn. Vậy mà cậu lại quá vô tâm và xem nó như trách nhiệm của một người mẹ với con cái. Thật may ba đã kịp tặng cậu một cuốn sách để giúp cậu thức tỉnh khi còn chưa muộn. Cậu nên cảm ơn ba rất nhiều đấy.
Có thể nói, Hãy chăm sóc mẹ là tiếng nói thức tỉnh của tác giả không chỉ dành riêng cho cậu mà dành cho tất cả mọi người. Đó là sự thức tỉnh ấm áp, sự thức tỉnh mang cả nước mắt và nỗi đớn đau, ngấm lâu và ngấm sâu vào trong tiềm thức.
Cảm ơn cậu đã trở thành một phần của cuộc đời mình, đã giúp mình trở thành con người như hiện tại. Nhờ cậu mà mình đã có cơ hội được quan tâm, chăm sóc mẹ nhiều hơn, cùng mẹ chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.
Mình cũng muốn gửi tới mọi người một điều rằng: hãy yêu thương bố mẹ khi còn có thể nhé, đừng vì những việc nhỏ mà vô tình làm họ bị tổn thương. Đọc tới đây, dù các bạn đang ở đâu thì hãy nhanh chóng gửi lời yêu thương đến bố mẹ mình nhé. Chắc chắn họ sẽ rất vui khi bạn quan tâm tới họ đấy.
Một lần nữa xin được cảm ơn cậu đã là một phần đáng nhớ của mình.
Vậy nhé, tạm biệt cậu, khi nào rảnh mình sẽ viết thư gửi cậu nhé!
Thân mến,
Trang
Nguyễn Thị Thu Trang