Giỏ hàng

Cuốn Sách Truyền Cảm Hứng - Khi Tài Năng Không Theo Kịp Giấc Mơ

BÀI DỰ THI 108:
Họ tên: Phương Thủy
Cuốn sách: Khi tài năng không theo kịp giấc mơ - Mèo Maverick
---
Tôi đã từng nghe ai đó nói rằng: "Thời gian là kẻ trộm đáng sợ nhất thế gian bởi nó đánh cắp tất cả và nói với ta đó là sự trưởng thành." 2020 là một năm quá dài với những ký ức đánh dấu sự trưởng thành trong tôi, đánh dấu tuổi 18 với chặng hành trình mới. Nhưng để khép lại cái tuổi 17 của một cô bé đầy mộng mơ, tôi xin được phép gửi cho chính mình cuốn sách “Khi tài năng không theo kịp giấc mơ” của tác giả Mèo Maverick vào chiếc hộp thời gian để nhìn lại, gom nhặt từng mảnh chuyện của một năm rồi lắng lòng mình lại, gửi gắm qua cuốn sách tâm đắc ấy như là một lời hồi đáp, một bí mật của chính mình của năm 2020.

Nếu “Khi tài năng không theo kịp giấc mơ, bạn sẽ chọn từ bỏ hay kiên trì trau dồi bản thân để đạt được giấc mơ ấy?”

Đó là một câu hỏi mà tác giả đặt ra ngay từ đầu quyển sách đã khiến người đọc phải băn khoăn suy nghĩ rất nhiều. Và quả thật như thế, trong cuộc sống với đủ mọi giông tố, bão táp, phong ba thì liệu rằng có mấy ai đủ mạnh mẽ, đủ đam mê và đủ kiên trì để đi đến cái đích cuối cùng của giấc mơ?

Có lẽ các quyển sách truyền cảm hứng sống như thế này đã quá quen thuộc với chúng ta, những vấn đề được tác giả đề cập trong sách tuy không mới nhưng chưa bao giờ cũ đối với giới trẻ.

Quyển sách không phải là một cuốn hồi ký, cũng chẳng phải là những lý thuyết suông khô khan, vô nghĩa mà đó là những mẩu chuyện đánh động vào tâm hồn con người bằng những lớp ngôn từ được chưng cất từ chính trái tim đã nhiều lần rỉ máu, đôi chân đã nhiều lần vấp ngã trước những chông gai của trường đời cùng suy ngẫm của tác giả về sự nghiệp, về thành công, về thanh xuân và sự trưởng thành. 256 trang sách này chính là một "gáo nước lạnh" giúp bạn tỉnh táo nhìn lại chính mình, để bạn nhận ra vì sự chần chừ, do dự không dám tiến tới, không dám nhìn thẳng vào sự thật rằng chúng ta đã và đang từng bước từng bước thua kém người khác và bỏ xa đi giấc mơ của mình hơn để rồi làm nên một quá khứ tồi tệ như thế nào.

"Ranh giới giữa thành công và thất bại chỉ đúng có một đường "kiên trì" mà thôi". Chắc hẳn ai cũng từng than thân trách phận khi bản thân vô tình vấp ngã trên con đường dài mang tên "thành công". Nhưng thực tế, chúng ta đều đi chung một con đường, rào cản lớn nhất trên con đường đó sự nỗ lực và kiên trì. Chỉ có những ai đủ mạnh mẽ vứt bỏ quá khứ đau đớn để đứng lên tiếp tục bước tiếp mới có thể đi đến được đích cuối cùng của con đường đó. Thành công chỉ dành cho người xứng đáng đủ nghị lực vượt qua ranh giới ấy.

Cuộc sống không phải là một điểm dừng, mà là sự chảy trôi của thời gian. Rồi sẽ có một ngày ta cảm thấy mệt mỏi đến bất lực bởi lẽ sức lực của con người cũng có giới hạn, không phải cứ điên cuồng, bất chấp bước tiếp thì sẽ thành công. Và tác giả đã đưa ra một lời khuyên mà tôi lấy nó là động lực cho chính mình: "Nếu mệt mỏi, hãy khóc một lúc cho thỏa rồi tiếp tục lên đường. Đừng nghĩ khóc sẽ khiến mình mất mặt hay thê thảm. Tạm dừng lại để sưởi ấm chính mình, như vậy bạn mới có được sức bật mạnh hơn khi đứng dậy chạy tiếp."

Và có một chương trong quyển sách khiến tôi ấn tượng mãi bởi cái tên và nội dung của nó: MUỐN ĐỘI ĐƯỢC VƯƠNG MIỆN, PHẢI CHỊU ĐƯỢC SỨC NẶNG CỦA NÓ. Mèo Maverick trích một câu rất thú vị và tôi rất tâm đắc: “Nếu bạn chẳng còn gặp phiền phức, bạn cách cái chết không xa nữa đâu.” Thật đúng như vậy, cuộc sống phải có những thăng trầm, sóng gió cho con người vượt qua để đến với sự trưởng thành. Những điều tốt đẹp chỉ dành cho người xứng đáng, cũng như chiếc vương miện giá trị kia cũng chỉ dành cho những ai chịu được sức nặng mà nó mang lại.
Và quyển sách không phải là những triết lí khô khan, những lời khuyên, kinh nghiệm sống mà vào phần cuối của quyển sách tác giả còn trải lòng sâu sắc về tình yêu- một liều thuốc hữu hiệu chữa lành mọi vết thương lòng.

Tôi tin quyển sách là một chiếc chìa khóa giúp bạn mở ra nhiều cánh cửa để tìm những hướng đi mới, những định hướng phù hợp cho bản thân mình. Là một chiếc kéo sắc bén cắt đi sợi dây rào cản mang tên "tự ti" trong bạn. Ước mơ của con người là vô hạn bởi chính chúng ta cũng không biết bao nhiêu mới là đủ. Chúng ta cứ ước mơ, cứ hi vọng, cứ hoài bão, cứ khát khao. Dù đôi khi chúng ta biết vốn năng lực của mình chẳng đủ để biến những ánh nến le lói trong đêm thành ngôi sao sáng mãi trên bầu trời, biến thật nhiều những ước mơ to lớn thành sự thực. Nhưng bạn biết không? Khi tài năng không theo kịp giấc mơ không phải là kết cục xấu hay một điều tồi tệ, bởi lẽ tôi xin phép nhắc lại câu này của tác giả một lần nữa:

"Ranh giới giữa thành công và thất bại chỉ đúng bằng một đường ‘kiên trì’ mà thôi."

Và tôi của tuổi 17 với đầy khát khao, đầy hoài bão nhưng không may mắn khi gặp thất bại. Còn tôi của tuổi 18 mạnh mẽ và kiên trì theo đuổi giấc mơ của mình, viết tiếp nên câu chuyện còn dang dở của tuổi 17 ấy.

Facebook Instagram Youtube Twitter Google+ Top